“Cô làm thế nào hả, Sachs?”
Đứng cạnh sông Hudson hôi thối, cô nói chuyện với Rhyme qua máy bộ đàm. “Tôi nhớ là tôi có nhìn thấy cảng tàu cứu hoả ở Battery Park. Họ kiếm mấy người thợ lặn và đến chỗ cầu cảng chỉ trong ba phút. Trời ạ, anh phải xem cái tàu ấy chạy! Một ngày nào đó tôi cũng muốn lái thử một cái.”
Rhyme kể với cô về người lái xe taxi cụt ngón.
“Thằng chó chết!” Cô nói, tặc lưỡi ghê tởm. “Con chồn ấy lừa tất cả chúng ta.”
“Không phải tất cả chúng ta”, Rhyme rụt rè nhắc cô.
“Tức là Dellray đã biết tôi lấy chứng cứ. Anh ta có tìm tôi không?”
“Anh ta nói anh ta quay về toà nhà kiểu liên bang. Có thể để quyết định xem bắt ai trong chúng ta trước. Hiện trường ở đó thể nào, Sachs?”
“Tệ lắm”, cô báo cáo. “Hắn đỗ xe trên sỏi...”
“Tức là không có dấu chân.”
“Còn tệ hơn thế. Thuỷ triều làm dâng nước trong ống cống và chỗ hắn đỗ xe bây giờ đang ngập nước.”
“Quỷ thật”, Rhyme lẩm bẩm.” Không dấu vết, không dấu tay, chẳng có gì. Họ sẽ để ông ta trong bệnh viện một, hai ngày.”
“Ông ta không nói cho chúng ta biết thông tin gì ư?”
Sachs đến chỗ Banks. Anh ta đang phỏng vấn William Everett.
“Hắn không to lắm”, người đàn ông nghiêm trọng nói, cẩn thận quan sát thanh nẹp bó bột được nhân viên y tế buộc vào tay mình. “Hắn ta không được khoẻ lắm, không phải là người có cơ bắp. Nhưng hắn khoẻ hơn tôi. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tam-xuong/2932364/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.