"Nếu không có thì sao em lại đỏ mặt?"
Y Nhiên liền vội đưa tay lên sờ mặt, mặt của cô thật sự đỏ? Nhìn vẻ mặt của cô như vậy thật khiến cho đối phương thêm phần thích thú.
"Lúc ở thụy Sĩ, em đã để ý đến ai rồi à? Có thể làm cho một người lạnh lùng như em để tâm đến mức này... thật sự cô rất tò mò về người đó!"
"..."Cô chỉ biết đứng sững người trước mấy lời nói đó. Cô đã khi nào để tâm đến ai? Thân cô còn chưa mấy để tâm thì làm gì rảnh rỗi đến độ đi để ý kẻ khác?
"Ừm... Vừa nãy có nhận một cuộc gọi từ cục cảnh sát. Em xin phép!" Lấy tạm một lí do nào đó để có thể rời khỏi nơi này. Chỉ có một vấn đề mà lại có thể cho ra nhiều câu hỏi như vậy thật sự cô có phần khâm phục bọn họ. Càng khâm phục hơn hết là tại sao không phải những vấn đề khác mà lại là vấn đề này?
Rời khỏi học viện, cô đi đến một tiệm cà phê gần đó. Sau đi chọn cho bản thân một tách cà phê sữa, cô đi đến chiếc bàn phía góc phải của quán để ngồi, vẫn như một thói quen, cô mở ba lô lấy ra một cuốn sách để đọc. Vì muốn tĩnh tâm đọc sách, cô đưa tay lên tai tháo máy trợ thính ra đặt xuống bàn. Có thể nói cô là một người khuyết tật!
"Cà phê của quý khách. Chúc quý khách ngon miệng!" Phục vụ đặt lên bàn cô một tách cà phê song song đó là một lời chúc đầy lịch sự. Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-tam-lang-gap-nguoi-nua-can/111236/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.