Trước khi bước vào phòng thiết kế, Tô Trạch Tuế đã chú ý tới cửa hàng hoa bên cạnh.
Có lẽ từ hồi nhỏ, anh trai thường mang hoa về nhà, nên cậu có cảm tình tự nhiên với hoa tươi.
Hoa nở rộ là lời tôn vinh sự sống, thể hiện sức sống mãnh liệt và sinh lực tràn trề. Cậu hy vọng sự tự do rực rỡ ấy cũng có thể mang chút năng lượng đến cho ngài Cố.
Chủ cửa hàng hoa bên cạnh là một bà lão đã có tuổi nhưng gương mặt hiền hậu, dù nằm giữa khu phố sầm uất vẫn chăm chú cắt tỉa hoa, chắc là người dư dả tiền bạc và yêu đời.
Kể từ khi bước vào cửa hàng, ánh mắt của bà lão thỉnh thoảng lại rơi vào cậu, khiến Tô Trạch Tuế, vốn nhút nhát, khá căng thẳng. Cậu vội chọn vài bông tulip rồi chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán.
Ngay lúc đó, bà lão cuối cùng cũng lên tiếng, mỉm cười hiền hậu: “Cháu nhỏ à, bà nhìn người rất chuẩn, bà cảm thấy cháu là một đứa trẻ rất tốt.”
Tô Trạch Tuế hơi bối rối, không hiểu rõ ý bà lão, nhưng vẫn lịch sự nhỏ giọng: “Cảm ơn bà ạ.”
“Đừng để những tiếng nói trên mạng ảnh hưởng. Vẫn còn nhiều người âm thầm ủng hộ cháu nhưng không tiện lên tiếng.” Bà nhẹ nhàng đẩy thẻ trong tay cậu ra: “Mấy bông hoa này coi như bà tặng cháu nhé.”
“Cảm… cảm ơn bà.” Tô Trạch Tuế không phải ngốc, hai đời ký ức đã cho cậu thêm kinh nghiệm tham khảo, gần như ngay lập tức nắm bắt được ý chính trong lời bà.
Cậu nắm vạt áo, đứng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622880/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.