Cung Sáng mệt mỏi lau mặt.
Anh và Cố Dật Lam quen nhau từ nhỏ, nhưng thật sự có qua lại thì phải đến tiểu học. Khi anh chuyển vào lớp của Cố Dật Lam, đối phương đã quen sống như một con sói cô độc, không nói chuyện với ai.
Anh mới vào lớp, tránh sao được mấy bạn học không thân thiện. Lúc đó, “tiểu” Cố Dật Lam ra tay “trượng nghĩa”, chỉ với khuôn mặt lạnh lùng im lặng đuổi bọn kia đi.
Cậu bé Cung Sáng lúc ấy vô cùng biết ơn, tự nguyện làm “chân chạy” cho hắn, chuyện gì cũng phải lẽo đẽo đi theo nói đôi câu.
Thế nhưng Cố Dật Lam vẫn luôn lạnh nhạt, không gần cũng chẳng xa.
Sau này Cung Sáng mới hiểu quá khứ của Cố Dật Lam, cũng nhận ra hắn vốn thích tính cách lạnh lùng, cảm xúc dửng dưng. Trong thế giới của Cố Dật Lam không có khái niệm bạn bè hay người thân, mọi người đều là kẻ không quan trọng.
Thậm chí cho đến tận lúc nãy, Cung Sáng vẫn nghĩ như vậy.
Giờ thì thế giới quan của anh sụp đổ và bắt đầu nghi ngờ chính mình.
… Hóa ra không phải trời sinh lạnh nhạt, mà là chưa gặp đúng người. Phải không?
Cung Sáng muốn tìm ai đó nói chuyện, nhưng trong danh bạ WeChat chỉ có Kế Vũ Tinh là cũng biết Tô Trạch Tuế, mà lại không thân với Cố Dật Lam.
Anh làm thí nghiệm trong trạng thái tâm trí lơ đễnh, nhịn cả ngày đến chiều lúc tan ca cũng không chịu nổi nữa, liền nhắn cho Cố Dật Lam một tin WeChat.
[Cung Sáng: 111]
Mười phút trôi qua, đối phương vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622866/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.