“Không… không phải em.” Đôi mắt Tô Trạch Tuế vô hồn, chỉ biết thì thào lặp lại một câu: “Không phải… không phải…”
Trong phòng khám bệnh viện, sau hơn mười phút trao đổi, khi vấn đề tâm lý bị khơi sâu dần, Tô Trạch Tuế dần hiểu rõ bản thân, cũng nhận ra một sự thật kinh khủng.
Thực ra, cậu không phải là Tô Trạch Tuế của thế giới này.
Hơn một tháng kể từ khi xuyên qua, tiềm thức của cậu vẫn luôn né tránh vấn đề ấy.
Bởi vì cậu mất trí nhớ. Không chỉ không có ký ức quá khứ của thân thể hiện tại, mà còn đánh mất rất nhiều ký ức trước khi xuyên không. Thân thể này lại giống hệt với cậu trước kia, nên cậu không cảm thấy quá xa lạ để nghĩ rằng mình không phải “cậu ấy”, mà là “chính mình”.
Nhưng khi bác sĩ tâm lý từng bước hỏi về những việc cậu chưa từng trải qua, cậu mới thật sự nhận ra, thân thể này không phải của mình, và quá khứ kia cũng không thuộc về mình.
Cậu chưa từng ngông cuồng kiêu ngạo, chưa từng bắt nạt bạn học, cũng chưa từng bị lật xe trong câu lạc bộ đua xe…
Tất cả đều là trải nghiệm của chủ nhân thân thể này trước đó.
Vậy thì, suy tiếp thêm một bước nữa?
Cha mẹ cậu đã mất từ khi còn nhỏ, nên cha mẹ thế giới này không phải là của mình. Thế còn anh trai thì sao? Còn… Cố Dật Lam thì sao?
Cậu không phải người may mắn được sở hữu hạnh phúc ấy, cậu chỉ là một kẻ trộm, đánh cắp mọi thứ của người khác.
Trong lòng Tô Trạch Tuế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622858/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.