“Không. Ý con là, hai người đừng đi đâu cả.” Tô Minh Vũ vội vàng giải thích với người ở đầu dây bên kia: “Bên này có chút chuyện. Không phải, Tuế Tuế không sao, con cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại xong, Tô Minh Vũ nghiến răng, sải bước đi tới, túm cổ áo sau của em trai kéo về phía mình, rồi chất vấn Cố Dật Lam: “Cậu định làm gì thế?”
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi mỏng, còn chưa kịp nói gì thì em trai cậu đã vội vàng lên tiếng bênh vực:“Không… không làm gì hết.”
Tô Minh Vũ nhìn đứa em trai đang cố che chở cho người ngoài, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Nhẫn nhịn đã đến cực hạn, chẳng còn lý do gì để nén nữa.
Ngay trước mặt người ngoài, anh vặn tai em trai, đè giọng xuống quở trách: “Những lời anh đã dặn em trước đây, em coi như gió thoảng bên tai hết rồi à? Hả?”
Tô Trạch Tuế đau đến mức lấy tay che tai, líu ríu: “Không, không phải…”
“Được rồi, chỉ là nhìn qua một chút thôi.” Cố Dật Lam gạt bàn tay đang gây đau đớn của Tô Minh Vũ ra, tiện tay xoa nhẹ vành tai của Tô Trạch Tuế.
Tô Minh Vũ trơ mắt nhìn tai em trai mình bị người đàn ông kia xoa đến đỏ bừng như muốn nhỏ máu, nghẹn lời mà chỉ có thể nói: “Tránh xa em trai tôi ra.”
May là Cố Dật Lam vốn chỉ định nhã nhặn trấn an một chút, xoa xong thì cũng không làm gì thêm.
“Xa… ra.” Tô Minh Vũ nghiến răng lặp lại lần nữa.
Cố Dật Lam lùi lại nửa bước.
“Hôm nay tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622856/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.