Tô Trạch Tuế đã không còn nhớ nổi mình cuối cùng làm sao quay lại được văn phòng.
Cậu chỉ nhớ, sau khi liều lĩnh buột miệng nói ra câu đó, trước mắt liền loé lên một mảng ánh sáng trắng. Không khí trong phòng họp như bị rút cạn, khiến ngực cậu nặng nề, hít thở khó khăn.
Nhưng rất nhanh, một bóng người cao lớn trong bộ đồ đen đã bước tới che chắn trước mặt, chặn kín đám đông phía không xa, cũng chặn luôn cả sự hoảng loạn và căng thẳng của cậu.
Đôi chân Tô Trạch Tuế mềm nhũn, một khi mất sức liền muốn quỵ xuống đất. May mà người đàn ông kia phản ứng kịp nhanh chóng đỡ lấy, nửa xách nửa ôm kéo cậu về văn phòng riêng không có ai.
…
“Đã bình tĩnh lại chưa?” Cố Dật Lam đứng trước mặt, hạ mắt nhìn cậu, giọng điệu khó phân rõ cảm xúc.
Trong không gian quen thuộc, đầy cảm giác an toàn của văn phòng, ánh mắt Tô Trạch Tuế dần dần lấy lại được tiêu cự.
Cậu từ ghế đứng lên, khi hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên là nhào vào ôm lấy Cố Dật Lam, khẽ nói: “Anh, em… chúng ta…”
Cố Dật Lam cảm nhận được bàn tay nhỏ của thiếu niên đang loạn sờ trên cơ bụng mình, ánh mắt khẽ trầm xuống, liền nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Tô Trạch Tuế, em có biết thích là gì không?”
Nghe câu hỏi ấy, thiếu niên rơi vào một khoảng lặng dài, cũng thôi không còn quấy động nữa.
Cố Dật Lam khẽ thở ra một hơi, vừa định mở miệng thì nghe thấy người trong lòng thì thầm: “Thích… là nhìn thấy anh liền đỏ mặt.”
Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622841/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.