Trên hành lang, Cung Sáng tranh thủ cơ hội vẫn không quên tiếp tục gặng hỏi Tô Trạch Tuế.
Đáng tiếc là cậu thiếu niên dường như còn đang kiêng dè điều gì đó, mặc cho anh có dụ dỗ thế nào, gương mặt nhỏ nhắn kia vẫn căng cứng không hé một lời.
“Đừng lo, ở đây có gắn camera thật, nhưng Cố Dật Lam chưa rảnh đến mức ngồi xem hết đâu. Em cứ nhỏ giọng kể cho anh nghe chi tiết chuyện tối qua đi, hắn tuyệt đối không phát hiện đâu.” Cung Sáng dừng chân lại, quay đầu về phía cậu thiếu niên phía sau vừa đi vừa dỗ dành.
Tô Trạch Tuế liếc thấy người phía trước khựng lại, cũng giống như con vật nhỏ bị hoảng sợ, vội vã dừng bước lúng túng không yên.
Ở một mình với người anh không mấy thân quen, vốn dĩ cậu đã rất sợ giao tiếp, đối phương còn cứ nói liên hồi, trong đầu cậu như có một sợi dây luôn căng chặt, chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ chăm chăm nghĩ: “Sao còn chưa đến nơi?”
“Thôi được, không muốn nói với anh…” Cung Sáng lắc đầu, làm ra vẻ thất vọng.
“Qua… WeChat, nói…” Tô Trạch Tuế sợ ánh mắt người khác, cũng sợ làm người ta buồn, nên cố gắng hết sức mới miễn cưỡng thốt ra mấy chữ.
Nhưng với Cung Sáng, câu trả lời đó đã quá đủ.
Anh lập tức thu lại vẻ ủ rũ ban nãy, khuôn mặt lại sáng rỡ tươi cười: “Được rồi. Có câu này của em, anh thấy đủ rồi.”
Phòng họp cách văn phòng của Cố Dật Lam không xa, đi thêm một đoạn là tới.
Đẩy cửa bước vào, bảy tám người đã ngồi quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622839/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.