Tô Trạch Tuế nhìn chằm chằm vào tin nhắn của “chú Chấm”. Bàn tay nhỏ bé cứ giơ lên lại buông xuống, lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn chẳng thể nào làm ngơ trước tin nhắn của người khác.
[Người dùng1947296: Không]
[.: Tâm trạng không tốt à?]
Tô Trạch Tuế thoát khỏi Ahu, mở WeChat ra xem thử.
Thấy Cố Dật Lam không gửi gì cho mình, cậu mới mím môi quay lại Ahu, miễn cưỡng đáp thêm mấy câu với “chú Chấm”.
[Người dùng1947296: Ừm]
[.: Vì sao?]
Tô Trạch Tuế không muốn nói rằng tâm trạng cậu xấu đi chỉ vì mãi chẳng nhận được tin nhắn của vị hôn phu. Cậu sợ đối phương lại buông thêm câu: “Hai người tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới nhau đâu.”
Cậu nghĩ rất lâu, cảm thấy mình có thể chia sẻ bí mật nhỏ với Cố Dật Lam, nhưng lại chẳng tìm ra cơ hội mở lời.
[Người dùng1947296: Vì không vui]
Cậu tiếp tục trả lời lấy lệ.
[.: [Link – Năm việc giúp tâm trạng tốt hơn]]
Tô Trạch Tuế chẳng buồn bấm vào. Cậu đã từng tải cả ứng dụng phòng chống lừa đảo quốc gia rồi. Cậu sợ vừa mở ra là hiện ngay giao diện nhập mật khẩu thẻ ngân hàng thì toi.
Thế nhưng đối phương lại cực kỳ dai dẳng.
[.: Vậy phải làm sao mới vui lên được?]
Tô Trạch Tuế ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt lại vô thức rơi xuống cuốn sách luyện đề thi trước mặt.
[Người dùng1947296: [ảnh][ảnh][ảnh][ảnh][ảnh]]
Học sinh khối tự nhiên thường có một thói quen: gặp bài khó thì cứ để đó, trước khi đi ngủ nghĩ lại, không biết từ lúc nào, linh cảm tự nhiên đến, thế là giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-so-xa-hoi-ket-hon-voi-ke-cuong-kiem-soat/4622822/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.