96. 
Trong đêm đen, một bóng người bước đi trong vô định. 
Mặc dù không thấy bên cạnh người đàn ông có ai đi theo mà miệng Lâm Quốc cứ mấp máy như đang nói chuyện với ai vậy. 
"Anh tém tém lại chút đi." Lâm Quốc nói. 
Chỉ có một câu nói này cũng chẳng biết là dành cho ai, cũng không một ai đáp lại. 
Vì mấy vụ án mà Lâm Quốc đã mất ngủ mấy đêm cộng thêm tên nào đó cứ gây sức ép với ông khiến tinh thần ông đi xuống. 
Lâm Quốc lấy tay xoa ấn đường, đôi mày liễu nhíu lại. 
"Em đau đầu vì mấy vụ án à?" 
Bỗng từ không trung xuất hiện một giọng nói khàn nhưng cũng không khó nghe. 
Lâm Quốc đáp lại: "Anh thấy rồi đấy, nhiều người bị sát hại như vậy mà còn xảy ra chung quanh đây. An nguy của Uyên Nhi và Tiểu Nhi sẽ gặp nguy mất!... A~" 
Đang nói thì bỗng Lâm Quốc kêu lên một tiếng, trong bóng tối ông ôm mông của mình, gương mặt ửng đỏ lên. 
Ông tức giận hỏi không khí: "Anh làm cái gì thế?" 
Đáp lại vẫn là tiếng nói khàn khàn "Sao em lại quan tâm đến cô ta?" 
"Cô ấy nuôi con chúng ta lúc em đi làm xa đấy!!" 
97. 
"Đừng đi qua chỗ đó." 
Giọng nói lại vang lên nữa. 
"Cuối cùng cũng để tâm tới em?" 
Sau khi Lâm Quốc bênh cho bà Lâm xong, người nói chuyện với y đã im lặng suốt cả dọc đường. 
Đến khi Lâm Quốc sắp đi ra khỏi xóm thì giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-sat-nhan-va-be-ngoc/2653996/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.