115.
Dạo gần đây Lâm Huy thường hay tránh Kiều Túc, cũng chẳng biết tại sao, điều này bắt đầu từ sau đêm Lâm Huy ngủ mơ.
Điều này rất dễ để Kiều Túc nhận ra bởi ngày thường khi Lâm Huy đang vui chơi với bạn bè trong xóm.
Hắn lại gần muốn chào hỏi lấy cậu nhóc thì cậu đã chạy biến vào nhà, có gõ cửa cũng không chịu mở.
Kiều Túc nhìn cánh cửa vàng đóng chặt, đôi mắt càng đen.
116.
Lâm Huy sau khi khóa cửa liền đi vào phòng khác, cậu thấy mẹ cậu đang quét nhà.
Cậu nhóc lanh lợi chạy tới ôm lấy bà Lâm nói: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ!”
Bà Lâm cười hiền dịu xoa đầu cậu: “Con ngoan, mẹ cảm ơn nhé.”
Lâm Huy vừa quét nhà vừa ấp úng: “Mẹ… ơi..”
“Sao vậy Huy Huy?”
“Tại sao không được chơi với anh Túc ạ?”
Nghe vậy sắc mặt bà Lâm khẽ biến, bà khựng lại nói: “Vì nó không tốt.”
Lâm Huy phản bác lại: “Những rõ ràng anh ấy rất tốt mà mẹ.”
Bỗng bà Lâm quay người lại nắm lây cánh tay nhỏ của Lâm Huy thét lên: “Nhưng tao nói không tốt là không tốt, mày phải nghe tao!”
Cậu sợ đến nổi không dám ho he nữa lời, dạo gần đây mẹ cậu lạ lắm, tính cách kể từ sau khi cha về trở nên rất thất thường, lúc thì tức giận lúc thì lo sợ lạ thường.
117.
Một viên chức từ bên ngoài đi vô, đến trước bàn cảnh sát báo cáo:
“Thưa cảnh sát trưởng Lâm, sau kiểm nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-sat-nhan-va-be-ngoc/2653980/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.