Mặc cho tiến la trong phòng có đau đớn đến bao nhiêu thì nó cũng chẳng quan tâm.
Chỉ là nó có chút đau lòng, người mình tin tưởng như vậy cũng chỉ ôm tâm tư dơ bẩn như bao người khác.
Nó đứng bên ngoài mà chân nhũn không vững nổi mà khụy xuống, đôi mắt túa ra chút nước.
156.
Đợi một chốc thì nó đứng lên, phủi bụi trên quần đi rồi mới từng bước đi xuống dốc.
Tránh Thục dẫn nó lên một cái dốc cao, lúc xuống lại khó khăn.
Nó vô tình dẫm phải cục đá khiến cho bản thân bị mất cân bằng rồi té, vì là dốc nên khi ngã theo quán tính cơ thể lăn xuống.
Nó lăn xuống đến hết dốc thì mới dừng lại được, lúc này cơ thể đã bị chày xước do những viên đá sắc nhọn.
Nó gắng gượng đứng lên nhưng do cơ thể quá yếu mà cứ đứng rồi lại khụy xuống.
Phải chờ một lúc để lấy lại sức đứng lên, nó đi theo trí nhớ của mình mà tìm đường về.
Chân nó bị đá làm chảy máu nhưng vẫn cố đi tiếp, có lẻ là sợ Tránh Thục xong việc chạy tới báo thù đi.
Nó đi mãi mới tới nhà, nhà chưa bao giờ khóa cửa cả. Đẩy nhẹ cái là ra, nó rón rén đi vào nhà rồi mệt mõi nằm trên chiến nệm cũ kĩ.
157.
Từ trong giấc mộng nó bị một lực mạnh kéo ra, nó mơ màng mở mắt.
Không biết từ khi nào mà mình đã nằm trên chiếc giường còn mới của mẹ thay vì chiếc đệm cũ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-sat-nhan-va-be-ngoc/2653962/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.