Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau
4. Bỗng Kiều Túc im lặng không nói tiếng nào nữa. Lâm Huy dù giận nhưng cũng nổi hứng tò mò, chẳng nhẽ tên đáng ghét này biến đi thật rồi à? Cậu không vui quay người lại thì thấy gương mặt siêu anh tuấn của Kiều Túc giờ đây đang giàn dụa nước mắt. Lần này là Lâm Huy hoảng, tự dưng khóc vậy? Từ khi nào một tên mặt than như Kiều Túc lại dễ rơi nước mắt như thế. Cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt của hắn: "Mắc gì anh khóc." "Em hết thương anh rồi, em không cần anh nữa." Lâm Huy ớn cả người: "Tại anh nhìn em rơi vào nguy hiểm còn không thèm giúp em, anh biết em đau lắm không?!" Nói rồi cậu cũng khóc, đồ đáng ghét. "Huhuhuhu em bị người ta trích điện, còn lấy roi đánh... hức..." " anh cũng chẳng thương em gì cả... hức.." "Ngày nào em cũng khóc xưng mắt hết." Kiều Túc vội kéo cậu vào lòng an ủi: "Anh sai rồi, là tại anh hết, lần sau không thế nữa." "Lại còn có lần sau!?" Cuối cùng, hai tên ngốc ôm nhau ngủ trong trạng thái đôi mắt sưng phù. 5. Lâm Quốc cùng Triệu Vũ đứng ở bên ngoài cửa hơi ló đầu vô vào, chứng kiến cảnh hai con người trong phòng dỗi nhau thì buồn cười không thôi. Họ quay về phòng ngủ, việc đôi nào đôi nấy tự giải quyết. 6. Hai người ngồi trên giường, ngoài cửa còn có bát hương đang cháy ở dưới đất. Lâm Quốc cảm thán không thôi, làm ma rồi cái gì cũng có thể làm, bay xuyên tường các thứ mỗi tội muốn đụng vào đồ gì cũng phải cúng. Triệu Vũ từ đằng sau ôm lấy vợ mình, không nói lời nào mà âu yếm. Anh ôm y, hôn má y. "Anh ơi." Bỗng Lâm Quốc quay mặt qua hôn chụt vào trán Triệu Vũ: "Khi nào chúng ta đầu thai?" "Không biết." "Cũng phải, anh ở đây lâu như vậy rồi vẫn chưa đầu thai." Lâm Quốc gật gù, có lẻ phải nhờ Lâm Huy tra dùng mình, sau khi chết thì khi nào đầu thai. 'Chụt' Bỗng cằm bị một lực nắm lấy kéo sang bên trái, đôi môi được lắp đầy. "Tôi theo em." "Nếu cả hai ta đầu thai thì chúng mình còn gặp nhau không?" Làm ma vốn không có hơi thở, y bị hôn cũng chẳng thở dốc. Hôn xong Lâm Quốc liền hỏi. Triệu Vũ trước câu hỏi của người yêu cũng phải trầm tư xong lại nói. "Tôi sẽ tìm em, không tìm được thì không yêu ai!" Lâm Quốc nghe vậy thì mỉm cười, xoay người lại nhào đến hôn môi anh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83
Chương sau