Cù Mạt Dư ngủ một giấc rất sâu, rất dài. Trong mơ, hắn thấy mình đang đứng giữa bốn bề tuyết trắng. Nơi này không rõ phương hướng, không có vật tham chiếu, chỉ là khung cảnh hư vô không có điểm đầu cuối. Hắn không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết mình cần đi đến nơi nào. Người hắn lạnh cóng như sắp hoá đá, các dây thần kinh đều tê liệt. Đột nhiên, một ngọn lửa từ đâu xuất hiện trước mặt hắn. Nó phát ra ánh sáng, toả ra hơi ấm. Hắn liều mình ôm lấy ngọn lửa kia, tức thì toàn thân hắn được rong ruổi trong sự ấm áp. Tứ chi đông cứng dần khôi phục lại trạng thái ban đầu. Cơ thể nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Dường như đây là nơi chốn tốt nhất, an toàn nhất trên thế giới.
Cù Mạt Dư thức dậy từ giấc mộng khoan khoái, dễ chịu khôn tả. Mở mắt ra, hắn trông thấy một mái tóc đen mềm, người kia đang quay lưng về phía hắn xem điện thoại. Hắn hồi tưởng lại, nhận ra mình đã quên hết chuyện xảy ra ở nửa sau bữa tiệc tối qua. Giấc ngủ này bù đắp cho nhiều ngày thiếu ngủ, giúp tinh thần hắn khá hơn nhiều. Cù Mạt Dư ngáp một cái, thấy Thẩm Đại không phản ứng, mới chú ý tới tai nghe màu đen khuất dưới tóc anh.
Hắn cười thầm, vòng tay ôm lấy Thẩm Đại, kéo anh vào trong lồng ngực của mình.
Thẩm Đại giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại. Anh vốn dậy từ sớm mà không dám phát ra âm thanh, sợ đánh thức Cù Mạt Dư, "Cậu, cậu dậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/966869/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.