Lương Nhuế khuyên Thẩm Đại đừng vội vã hay đưa ra bất cứ quyết định nào cả mà thay vào đó là suy nghĩ về điều quan trọng nhất bây giờ.
Quan trọng nhất vẫn luôn là Khâu Khâu, Thẩm Đại nhìn con, buộc bản thân phải làm nguội cái đầu đang nóng. Cù Thận ép anh chuyển giao quyền nuôi dưỡng khiến anh vô cùng hoảng sợ và chống cự, bản năng nguyên thủy khiến anh chỉ nghĩ đến việc chạy trốn trước tiên. Nhưng anh không thể mất khống chế, cũng không có đường lui hay chỗ dựa, anh chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh không phải không thể hoảng sợ, nhất nhất phải chống đối, chỉ là khi bình tĩnh lại, anh ý thức được làm như vậy cũng không giúp được gì.
Anh dường như bị ném từ chiến trường này đến chiến trường khác, một số tranh đấu có liên quan đến anh, một số thì anh bị liên lụy, anh đã cố gắng đi đường vòng, trốn tránh, bỏ chạy, đầu hàng và giả vờ chết. Anh biết sự nhỏ bé và điểm yếu của mình, không bao giờ dám liều lĩnh, nhưng khi mọi phương tiện tự cứu đều không thể ngăn chặn được sự tấn công của gươm súng thì lựa chọn cuối cùng còn lại cho anh chính là chiến đấu.
Thẩm Đại ngồi trong phòng không bật đèn, im lặng không biết đã bao lâu, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của Khâu Khâu, dường như đó là tín hiệu duy nhất anh nghe được từ thế giới này, chứng tỏ hồn anh vẫn chưa rời khỏi nơi đây.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, rất khẽ, rất cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557938/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.