Đúng lúc hai người đang giằng co thì tiếng di động của Cù Mạt Dư vang lên. Hắn nhìn qua màn hình, thấy chữ "ba", hàng lông mày bỗng chốc nhíu lại.
Thẩm Đại nhân cơ hội muốn đẩy Cù Mạt Dư ra, lại bị hắn nắm chặt lấy hai cổ tay, tay kia cầm điện thoại lên, bấm từ chối.
Thẩm Đại liếc mắt thấy tên hiện trên màn hình, bèn hỏi: "Cù đổng biết không?"
"Biết cái gì." Cù Mạt Dư muốn dùng thủ đoạn ôm lấy Thẩm Đại vào lồng ngực.
Thẩm Đại châm chọc nói: "Biết cậu có con riêng, còn đưa cả con riêng và tình nhân về nhà."
"Ông ấy sẽ sớm biết thôi." Cù Mạt Dư vẫn nhíu mày, hắn không thích cách Thẩm Đại gọi chính bản thân mình là tình nhân, gọi con trai là con riêng, nhưng hai chữ "con riêng" này cũng là do hắn chính miệng nói ra.
"Cậu tính giải thích với ông ấy như thế nào?" Thẩm Đại trầm giọng nói, "Cậu đã đính hôn, Cù gia cũng không cần đứa con riêng Alpha này."
"Chuyện này anh không cần bận tâm." Cù Mạt Dư cúi đầu hôn Thẩm Đại, "Anh vào dỗ Khâu Khâu đi."
Hắn vừa buông ra, Thẩm Đại liền nhảy xuống bàn, bước chân đi thẳng không một lần quay đầu. Hắn nhìn cánh cửa bị đóng sầm, thẫn thờ mất vài giây, theo bước chân Thẩm Đại rời đi, mùi hương nhàn nhạt cũng dần tan biến vào không khí, trong phòng trở lại với sự yên tĩnh và cô quạnh. Cù Mạt Dư ngồi dựa vào bàn, tay ghì chặt đến mức đau nhức. Tại sao, hắn rõ ràng đã nắm được Thẩm Đại trong lòng bàn tay, nhưng dường như chẳng thể thu phục được anh.
Hắn không muốn một Thẩm Đại luôn sợ hãi, kháng cự, đề phòng hắn, hắn muốn bọn họ trở lại như trước. Hắn cho rằng chỉ cần Thẩm Đại và Khâu Khâu đã trở lại, bọn họ sống cùng một mái nhà thì có thể biến thành một...gia đình, bọn họ bây giờ chẳng nhẽ không phải người một nhà sao? Vợ con hắn ở trong phòng, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, mà sao hắn cứ mãi bị dày vò như vậy.
Điện thoại lại vang lên.
Cù Mạt Dư nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, ánh mắt tối sầm lạnh băng, như đang nhìn kẻ địch, tìm cơ hội đột kích. Hắn vươn tay, mở loa ngoài.
"Mày đã nói gì với Hiểu Sơ?!" Cù Thận ở bên kia đầu dây gầm nhẹ.
"Con nói con muốn giải trừ hôn ước với cậu ta, kêu cậu ta tìm một lí do để không bị mất mặt, con sẽ phối hợp."
"Cù Mạt Dư! Hôm qua ta đã nói gì với mày? Mày thích tên nghiên cứu viên kia, không sao cả, mày bao dưỡng cậu ta là được. Hiểu Sơ là Omega nhà ai cơ chứ, chỉ cần mày đừng quá trắng trợn táo bạo, nó sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua cơ mà."
Cù Mạt Dư hít sâu một hơi: "Thẩm Đại sinh cho con, một đứa nhỏ Alpha."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Sau đó Cù Thận nghiến răng nghiến lợi, kêu tên của hắn: "Trước kia không phải đã phá bỏ đứa trẻ, xóa sạch kí hiệu rồi sao!"
"Kí hiệu đã bị xóa bỏ, nhưng đứa trẻ đã được sinh ra, con đã làm xét nghiệm ADN, thực sự là con của con." Cù Mạt Dư khinh khỉnh nói, "Ba nghĩ rằng Chu Hiểu Sơ có thể độ lượng như vậy à?."
Cù Thận lại trầm mặc một lúc lâu, qua điện thoại, Cù Mạt Dư có thể nghe được âm thanh thở dốc đầy giận dữ. Cù Mạt Dư trầm mặc theo, nếu bọn họ nói chuyện trực tiếp, trận cờ này có lợi với hắn, bởi pheromone của hắn mạnh hơn ba hắn rất nhiều. Tuy rằng hắn không thể sử dụng pheromone áp chế với chính ba của mình, nhưng sự lấn át của pheromone phân chia cấp bậc xã hội, có thể áp chế cả nhược điểm của huyết mạch, điểm này cả hai ba con đều rất rõ ràng. Cho nên sau khi hắn thành niên, mỗi khi có việc quan trọng hay hai người xảy ra xung đột, Cù Thận sẽ tận lực tránh việc phải nói chuyện trực tiếp với hắn.
Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, Cù Thận cũng dần bình tĩnh, hắn lạnh giọng nói: "Rồi sao, một Omega ở bên ngoài sinh con cho mày, mày muốn gì, chẳng nhẽ cưới cậu ta?"
Đến lượt Cù Mạt Dư trầm mặc. Đại não của hắn bị giằng xé bởi hai nguồn suy nghĩ, lý trí và nhận thức nói rằng hắn không thể cưới một Omega bình thường, bởi vì trên cuộc đời này, "thích" là gì không quan trọng, sẽ trở thành sai lầm lớn nhất hắn phạm phải trong cuộc đời. Nhưng mong muốn của hắn, tình cảm của hắn, trái tim hắn, đều gào thét rằng hắn thích Thẩm Đại, hắn muốn Thẩm Đại, bản thân Thẩm Đại tài giỏi tự lực vượt xa rất nhiều người, bọn họ còn có con với nhau, còn gì phải băn khoăn nữa đây?
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn lại vang lên, tình cảm và lí trí xé rách phán đoán của hắn, cả đời này hắn chưa bao giờ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Hắn đã từng miệt thị những người vì tình yêu mà làm chuyện ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn cũng muốn phủ nhận lí trí và kinh nghiệm trong quá khứ, để cho cảm xúc quyết định chuyện quan trọng như vậy hay sao?
"Nói." Cù Thận tức đến phát run, "Mày bị điên rồi đúng không, có phải muốn cưới nó thật không?"
"Tại sao lại không được?" Cù Mạt Dư buột miệng thốt ra, những lời này hắn đã tự hỏi nhiều lần, bật ra từ trong vô thức.
Cù Thận nhất thời cũng không biết phải dạy con như thế nào, bởi từ trước đến nay cha con bọn họ đều rất ăn ý, căn bản không cần phải tranh luận, ông không thể tin được người con trai Alpha đỉnh cấp của mình cũng sẽ gặp phải sai lầm ngu xuẩn như vậy, ông hít hà một hơi, cắn răng nói: "Cù Mạt Dư, tao hỏi mày ba vấn đề, thứ nhất, Thẩm Đại xuất thân từ đâu, thứ hai, cấp bậc tin tức tố của Thẩm Đại là gì, thứ ba, cậu ta sinh cho mày đứa trẻ cấp gì?."
"......"
"Mày ngoại trừ lúc vào kỳ mẫn cảm t*ng trùng thượng não nên cần cậu ta, còn gì nữa không?"
Cù Mạt Dư nắm chặt hai tay, mặt đen sì. Hắn nhất thời không nghĩ ra cách gì để cãi lại cha mình, bởi vì sống hơn 20 năm cuộc đời, hắn cũng cho rằng như vậy, con người không thể nào chối bỏ quá khứ của chính mình.
"Nói, nó sinh con cho mày, là Alpha cấp gì?" Cù Thận trào phúng nói, "Cậu ta chỉ là Omega cấp B, dù cho có gen của mày, thì may mắn lắm cũng chỉ sinh ra Alpha cấp A, mày muốn một người thừa kế cấp phổ thông sao, mày dám đem cả giang sơn của mày trao cho cậu ta à?."
"Là Alpha cấp A." Cù Mạt Dư gian nan mà nói, "Ba, ba cũng là Alpha cấp A, mặc dù là đỉnh cấp AO kết hợp, cũng không chắc chắn có thể sinh ra Alpha cấp S, đó là xác suất cực nhỏ......" Thực ra hắn cũng không biết cấp bậc của Khâu Khâu, bởi trên giấy khám bệnh không có, hắn cho người hỏi thì tra ra, bởi vì Thẩm Đại không kiểm tra, hắn cũng không muốn kiểm tra, có lẽ vì sợ thất vọng.
"Ít nhất còn có xác suất." Cù Thận cao giọng, "Chẳng nhẽ mày thực sự muốn cưới một Omega cấp B? Đợi 2 năm nữa tỉnh táo lại, mày sẽ nhận ra mấy lời mày vừa nói ngu xuẩn như thế nào?! Đường đường là Alpha đỉnh cấp, mà cách xử trí theo cảm tính không khác gì lũ phế vật?"
Cù Mạt Dư cắn môi dưới, gân xanh trên trán nổi lên.
Cù Thận thấp giọng mắng một câu, lạnh lùng nói: "Đứa trẻ cũng đã sinh ra rồi, Cù gia ta sẽ không bạc đãi cậu ta, chỉ cần cậu ta an phận, đừng cố gắng diễu võ dương oai. Bên nhà họ Chu, hôm nào tao đưa mày tới xin lỗi, giải thích chuyện này thỏa đáng, họ sẽ không vì mày có con riêng mà muốn từ hôn, cho bọn họ bậc thang để bước xuống là được."
Cù Mạt Dư chống hai tay lên bàn, mảnh vải đen rơi xuống, hai cơ ngực phập phồng, pheromone rạo rực trong cơ thể, chiếc bàn làm bằng gỗ hắc đàn nặng mấy trăm ki lô gam và mọi thứ trên bàn bắt đầu rung động.
Thật lâu sau, hắn mới bình ổn lại. Năm ngón tay thon dài vuốt lấy làn tóc đẫm mồ hôi, đôi mắt thâm trầm.
Lúc tỉnh giấc, Khâu Khâu thừa năng lượng, chơi nhiều, nên khi đi ngủ cũng ngủ rất ngoan, Thẩm Đại ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc, nói chuyện phiếm với bảo mẫu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thằng bé.
"Alpha nhỏ bé này rất khỏe mạnh đó nha, vừa mới nắm tóc tôi không chịu buông, anh nhìn xem tay chân bé dài như thế, lớn lên sẽ cao lắm cho coi."
Đáy mắt Thẩm Đại hiện lên một tia ôn nhu, anh chỉ cần nhìn Khâu Khâu, dường như mọi khổ sở đều tan biến: "Nó giựt tóc thì chị tìm cái gì phân tán sự chú ý của nó, nếu không sẽ đau thật đó."
"Ha ha không sao, để nó học cầm nắm trước, đến lúc biết lật biết bò đều phát huy tác dụng."
Có tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra, Cù Mạt Dư chậm rãi đi vào.
Biểu tình trên mặt Thẩm Đại lập tức biến mất, anh cúi đầu sửa khăn lau nước miếng cho Khâu Khâu.
Bảo mẫu sớm đã nhìn ra vấn đề giữa hai người rất lớn, nếu không thì người con trai Alpha cũng không đến nỗi phải dùng pheromone thay thế, cô lễ phép gật đầu với Cù Mạt Dư rồi đi ra.
Thẩm Đại nhẹ giọng nói: "Cậu không cần qua đây, sẽ đánh thức Khâu Khâu."
Cù Mạt Dư dừng một chút, vẫn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đại: "Muốn cho Khâu Khâu chấp nhận, thì tôi phải đến gần con chút." Hắn nhìn thoáng qua giường em bé, "Anh nhìn đi, con không tỉnh."
Thẩm Đại im lặng.
Cù Mạt Dư cầm một chiếc yếm đã được giặt sạch, thoang thoảng mùi hương, tuy rằng ngoài tây trang ra thì đối với các loại vải dệt khác hắn cũng không có nhiều hiểu biết, nhưng loại yếm này sau khi giặt sẽ trở nên thô ráp, trông rất rẻ tiền, hắn liền nói: "Mua mới rất nhiều, anh còn giữ cái cũ như vậy làm gì."
"Đồ vật yêu thích của Khâu Khâu, giữ bên cạnh nó sẽ có cảm giác an toàn."
"Con người lớn lên đều phải tiếp xúc với những cái mới, những điều tích cực hơn, có đúng không?"
Thẩm Đại nhìn cũng không thèm nhìn, giằng lấy chiếc yếm, gấp một cách thành thục.
Cù Mạt Dư lại cầm lấy một chiếc yếm khác, bắt chước anh gấp: "Là như thế này sao?"
Thẩm Đại hơi có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
"Tôi sẽ cùng anh chăm sóc Khâu Khâu." Cù Mạt Dư đặt chiếc yếm vào tay Thẩm Đại, tiện thể cầm lấy tay anh, "Tôi chưa chăm sóc trẻ con bao giờ, nhưng tôi học rất nhanh."
"Cậu không có thời gian, không cần cố gắng làm chuyện vô nghĩa."
"Chỉ cần vì hai người, tôi nói có là có." Cù Mạt Dư nhìn thoáng qua giường em bé cách đó không xa, người đang ngủ kia chính là con hắn, nhưng lại phảng phất mùi hương Alpha khác trong không khí, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép con hắn nhận nhầm ba, hắn nhất định sẽ làm cho Khâu Khâu chấp nhận hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]