Cù Mạt Dư để lão Ngô và dì Lan đi đón con cùng Thẩm Đại.
Trên đường đi, lão Ngô và dì Lan đều cố gắng nói chuyện với Thẩm Đại, nhưng Thẩm Đại dường như đã mất hồn, đầu tựa vào cửa sổ xe, thật lâu, thật lâu cũng không có phản ứng.
Thẳng đến khi xe dừng ở dưới tầng, Thẩm Đại nhìn căn nhà quen thuộc, nghĩ đến người bà và đứa con mình muốn bảo vệ đều ở nơi này mới chợt tỉnh táo lại, nắm lấy tay dì Lan, khẩn cầu nói: "Dì Lan, dì có thể giúp tôi liên lạc với phu nhân được không, xin hãy giúp tôi."
Dì Lan thương cảm nhìn Thẩm Đại, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân bây giờ không thể giúp được gì rồi, tâm trạng của thiếu gia đang không ổn, hôm trước còn ở công ty cãi nhau to với chủ tịch, cũng không thèm nghe ai."
Thẩm Đại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn dì Lan.
"A Đại, không phải tôi không muốn giúp cậu, tính tình thiếu gia rất đáng sợ, hiện tại không phải lúc, tôi ở lại mới có thể giúp cậu."
"...Ở lại?"
"Thiếu gia mới kêu tôi từ quê trở về." Dì Lan thở dài, "Năm trước tôi âm thầm gọi phu nhân tới, thiếu gia rất tức giận với tôi, tuy rằng không đuổi tôi đi, nhưng tôi rất xấu hổ, nên xin nghỉ hưu sớm. Thực ra tôi rất nhớ thiếu gia, dù sao tôi cũng nuôi cậu ấy từ nhỏ, hôm trước thiếu gia kêu tôi trở về chăm sóc con hai người, tôi lập tức trở về."
Thẩm Đại không cách nào cầu xin bà nữa, nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557905/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.