Cù Mạt Dư cứ thế quăng một lời độc ác, đóng sầm cửa rời đi. Thẩm Đại không có thời gian thu dọn trái tim đã bị nghiền nát hết lần này đến lần khác, vội vàng vào phòng ngủ xem Khâu Khâu.
Khâu Khâu đã khóc đến nghẹn thở, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, cực kỳ đáng thương.
Thẩm Đại nâng cổ Khâu Khâu, cẩn thận ôm nhóc con vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Ngoan, ba ba đây, đừng sợ, đừng sợ."
Thẩm Đại thả pheromone trấn an cảm xúc của Khâu Khâu, tiếng khóc từ nức nở dần trở thành thút thít, cơ thể bé nhỏ run lên nhè nhẹ, khuôn mặt đỏ bừng, trên mi còn đọng chuỗi nước mắt nho nhỏ.
Thẩm Đại dùng khăn giấy lau mặt cho Khâu Khâu, sau khi lau xong, anh lau quần áo dính đầy nước mắt nước mũi của mình nhưng càng lau vệt nước trên quần áo càng nhiều. Trước mắt của Thẩm Đại trở nên mơ hồ, anh mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng lau sạch nước mắt. Anh tự nói với chính mình, chẳng sao cả, cơn đau khi tẩy ký hiệu không thuốc tê, hai tháng mang thai ăn gì nôn đó, cả người đau đớn, mệt mỏi, tủi thân khi một mình đi khám thai, một trăm ngày không có nổi một giấc ngủ hoàn chỉnh sau khi sinh Khâu Khâu. Mấy câu nói của Cù Mạt Dư nào so sánh được với những giày vò ấy. Anh đã chịu đựng được tất cả, anh đã vượt qua giai đoạn cả thể chất và tinh thần yếu đuối nhất, anh đã có một con đường để đi, một người anh muốn che chở bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557891/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.