Cù Mạt Dư ăn một lần hết sáu bát mì, thực sự doạ Thẩm Đại sợ rồi. Anh biết Alpha sẽ thèm ăn vào đêm trước khi kỳ mẫn cảm bắt đầu, nhưng từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh không có ai thân thiết là Alpha, anh không có nhiều kiến thức về mặt này.
Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau đi dạo xung quanh trường tiểu học. Cù Mạt Dư chỉ vào từng góc phố và nói cho Thẩm Đại biết con đường này dẫn đến nơi nào, kể cho anh nghe về tiểu khu và các kiến trúc đối diện. Cứ như đang giải thích cho Thẩm Đại, nhưng thật ra mỗi một nơi đều là hồi ức.
Thẩm Đại rất hứng thú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi hắn một ít chuyện thời thơ ấu, anh chưa từng gặp qua thiếu niên Cù Mạt Dư, ở trong lòng tự phác họa ra một hình ảnh.
Anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và Cù Mạt Dư — khoảng cách giữa hai trái tim, đã được rút ngắn rất nhiều.
Nhân lúc tâm tình của Cù Mạt Dư đang tốt, Thẩm Đại khuyên hắn không nên dùng thuốc để rút ngắn kỳ mẫn cảm. Thuốc ức chế trải qua hàng trăm năm thay đổi, lúc bình thường tiêm vào tác dụng phụ khá nhỏ. Nhưng ở kỳ phát tình hoặc kỳ mẫn cảm, thuốc ức chế sẽ rút ngắn được thời gian nhưng tác dụng phụ khá lớn, nó vẫn luôn là một loại thuốc mạnh. Anh thật sự không hy vọng Cù Mạt Dư dùng phương pháp tổn hại cơ thể chỉ để đổi lại mấy ngày.
Cù Mạt Dư trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-san-moi-dinh-cap/3557752/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.