Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau ăn bữa sáng, vào lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Cù Mạt Dư hỏi: "Hôm nay bà ngoại anh tái khám phải không?"

"Đúng vậy, trợ lý Trình nói với cậu à?" Mỗi khi Cù Mạt Dư quan tâm đến chuyện của anh, Thẩm Đại đều rất vui. Điều đó chứng minh quan hệ của bọn họ đã gần gũi hơn.

"Các chỉ số đều bình thường?"

Thẩm Đại cười nói: "Đúng vậy, bà ngoại hồi phục rất tốt, ăn được nhiều hơn, khoảng thời gian này đã tăng gần mười cân*."

(*Mười cân bên Trung = 5 kg ở Việt Nam)

"Vậy tốt." Cù Mạt Dư hài lòng gật đầu, "Anh đi làm đi."

Thẩm Đại đi được hai bước, đột nhiên quay về phía Cù Mạt Dư, thừa dịp xung quanh không có ai, nhón chân hôn lên má hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, nhờ có cậu, nếu không bà ngoại tôi sẽ không bao giờ được chữa bệnh trong điều kiện tốt như vậy."

Cù Mạt Dư cười nhìn Thẩm Đại một cái, đôi mắt hơi cong lên, đường cong quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt Cù Mạt Dư tràn ngập sự hưởng thụ, hắn xoa đầu Thẩm Đại: "Không có gì."

Giữa trưa, Thẩm Đại hẹn Trình Nhược Trạch ăn trưa ở nhà hàng món ăn Quảng Đông ở gần công ty. Hai người ăn xong thì Trình Nhược Trạch chở anh đi đón bà ngoại, sau đó cùng đến bệnh viện.

Những lần đi tái khám đều là Trình Nhược Trạch lái xe đưa đón, tuy rằng đây là nhiệm vụ Cù Mạt Dư giao cho, nhưng Thẩm Đại vẫn rất cảm ơn cậu.

Công việc của Trình Nhược Trạch rất bận, lúc ăn cơm phải nhận hai cuộc gọi liên tiếp, chờ cậu nói chuyện điện thoại xong thì đồ ăn đã nguội lạnh.

"Ngại quá, Thẩm tiên sinh." Trình Nhược Trạch cười khổ nói, "Gần đây công việc bận rộn quá, anh cũng biết, hiện tại công ty trong ngoài đều có chút rung chuyển."

Thẩm Đại cũng rất ngại: "Để chúng tôi tự đi, bắt xe cũng được, cậu đi ăn trưa cùng tôi đã làm chậm trễ thời gian của cậu rồi."

"Không được, chuyện này cũng rất quan trọng." Trình Nhược Trạch nhìn đồng hồ: "Chúng ta ăn cơm trước đã."

"Được."

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Thẩm Đại biết được, ba của Trình Nhược Trạch là thuộc hạ bên cạnh Cù Thận nhiều năm. Trình Nhược Trạch sau khi lớn lên liền được đưa vào Tinh Châu bồi dưỡng để trở thành trợ lý của Cù Mạt Dư, tương lai về sau rất xán lạn.



Tính cách của Trình Nhược Trạch cũng không giống với các Alpha có xuất thân tốt khác. Bên ngoài không lộ rõ cảm giác ưu việt vượt trội của các Alpha, hài hước hiền hoà. Hai người trò chuyện về chuyện nhỏ chuyện lớn của công ty, cũng nói đến Cù Mạt Dư. Qua giọng điệu và biểu cảm của, có thể dễ dàng nhận ra Trình Nhược Trạch rất sùng bái Cù Mạt Dư. Cậu cũng thật thông minh, biết những lời khen của chính mình hôm nay nhiều ít sẽ từ Thẩm Đại tới tai Cù Mạt Dư. Không chỉ thông minh trong công việc, mà còn thông minh trong cuộc sống.

Thẩm Đại cũng rất vui và lắng nghe Trình Nhược Trạch nói, anh lại biết thêm một vài điều về Cù Mạt Dư mà trước đó anh chưa biết đến. Ví như sự khác biệt khi đi học và đi làm của Cù Mạt Dư, làm thế nào để trở thành một người có trình độ trước mặt của nhân viên, giám đốc điều hành, người lớn và những người khác, cách đối phó với áp lực và thất bại, và sau đó là những câu chuyện về thành tích của Cù Mạt Dư.

Nói đến đây, Trình Nhược Trạch lại lo lắng lên: "Hiện tại trong công ty có rất nhiều việc, nhưng Cù Tổng lại sắp tới kỳ mẫn cảm, nên đành dùng thuốc ức chế. Nhưng cũng chỉ có thể rút ngắn được hai ba ngày, chỉ sợ trong khoảng thời gian này Cù Thừa Trần bên kia lại giở trò."

Thẩm Đại nhíu mày nói: "Dùng thuốc ức chế trong kỳ mẫn cảm rất hại cho cơ thể."

Kỳ mẫn cảm của Alpha tuy rằng một năm chỉ có một lần, nhưng rất mãnh liệt, hormone sẽ mất cân đối hơn kỳ phát tình của Omega nhiều. Phương án tốt nhất là cùng Omega chính mình đánh dấu vượt qua. Nếu không có Omega đánh dấu thường sẽ cách ly và sử dụng thêm thuốc để vượt qua, trước đây nếu dùng thuốc để trì hoãn hoặc ức chế thời kỳ mẫn cảm thì chưa chắc đã thành công, trại lại còn rất gây hại cho cơ thể.

Nhưng hiện tại tình trạng của công ty rất không lạc quan, Cù Mạt Dư sẽ không cho phép bản thân biến mất lâu vậy.

"Đúng vậy, phải xem xét tình hình cụ thể như thế nào mới quyết đụng, chúng tôi đều khuyên Cù tổng." Trình Nhược Trạch thở dài, "Thẩm tiên sinh rảnh cũng khuyên nhủ ngài ấy đi, so với chúng tôi, Cù tổng chắc chắn sẽ nghe anh hơn."

Thẩm Đại biết Cù Mạt Dư hơn phân nửa sẽ không nghe anh, nhưng anh vẫn sẽ thử xem. Thẩm Đại lại hỏi: "Cậu ấy nói kỳ mẫn cảm cậu ấy sẽ đến nhà an toàn của riêng mình?"

"Đúng vậy." Trình Nhược Trạch vừa ăn vừa nói, "Kỳ mẫn cảm của đỉnh cấp Alpha không phải trò đùa, yêu cầu phòng cách ly cấp bậc cao."

"Vậy...... Có an toàn không?" Thẩm Đại biết rất nhiều nơi cho thuê phòng cách ly đặc biệt cho các Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm, đặc biệt là dành cho các Alpha độc thân, hay là những Alpha không có người chăm sóc.

Alpha ở trong kỳ mẫn cảm vừa nguy hiểm lại vừa yếu ớt. Nguy hiểm ở chỗ họ sẽ có tính công kích cao hơn so với ngày thường. Đại não bị hormone và dục vọng chi phối khiến cho bọn họ giống như động vật hoang dã. Lý trí và năng lực tư duy trì độn, bản năng nguyên thủy thống trị và điều khiển ngôn ngữ cùng hành động của họ. Lúc này, nếu có người lạ tới gần, rất có thể sẽ bị họ dùng bạo lực để đuổi đi. Và điểm yếu ở chỗ là tâm trí của họ cũng sẽ hạ thấp, trí tuệ và sự thông minh đều bị vô hiệu hóa. Nếu như có người được cho phép tiến vào lãnh địa của họ, đối phương có thể dễ dàng lừa gạt và tổn thương họ.

Alpha và người nhà thông thường sẽ lựa chọn ở nhà và cùng nhau vượt qua kỳ mẫn cảm. Chỉ cần không bị kích thích quá độ, đưa Alpha vào phòng khóa lại, phối hợp với một lượng thuốc an thần vừa phải để trấn an, bình thường sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng kỳ mẫn cảm của đỉnh cấp Alpha không đơn giản như vậy. Trong mắt họ, tất cả mọi người đều là kẻ thù. Đỉnh cấp Alpha sẽ thoái hóa thành vũ khí sinh học mất kiểm soát trong tối đa bảy ngày và tấn công những kẻ lạ mặt dám bước vào lãnh địa, đồng thời đề phòng những người thân cận. Cho nên nhiều đỉnh cấp Alpha đều có "nhà an toàn" độc quyền và bí ẩn.

Nhà an toàn...

Trình Nhược Trạch có vẻ không hề lo lắng về chuyện này: "Anh yên tâm, trước giờ đều không có vấn đề."

Thẩm Đại nhớ tới vẻ mặt như nắm chắc thắng lợi của Cù Thừa Trần, trong lòng lo lắng không thôi. Cù Thừa Trần cũng là đỉnh cấp Alpha, chẳng lẽ còn không biết "nhà an toàn" an toàn đến mức độ nào sao, tại sao lại biểu hiện vẻ mặt chắc chắn đến như vậy?



Chẳng lẽ, Cù Thừa Trần biết nhà an toàn của Cù Mạt Dư ở nơi nào? Cũng chưa chắc, nếu thật là như vậy, hắn sẽ không cần tìm mình hợp tác, vào kỳ mẫn cảm của Cù Mạt Dư, hắn càng có nhiều cơ hội để cướp đoạt hơn. Hắn chủ yếu là giả vờ, hoặc là lấy chuyện đánh dấu làm mồi dụ, một khi bản thân quá mức tham lam, đồng ý hợp tác, lập tức sẽ phản bội lại Cù Mạt Dư.

Nghĩ đến đây, Thẩm Đại toát mồ hôi lạnh. Anh nên tin tưởng Cù Mạt Dư, cẩn thận không để Cù Thừa Trần lợi dụng mình để đạt được những mục đích dơ bẩn.

Cơm nước xong, bọn họ cùng nhau ngồi xe đi đón bà ngoại và Thẩm Tần.

Những lần tái khám trước, anh cũng đi chiếc xe công vụ này. Khi đó Thẩm Tần nghi ngờ tại sao bạn của Thẩm Đại lại nhiệt tình như vậy, còn tưởng rằng Trình Nhược Trạch đang theo đuổi Thẩm Đại. Bây giờ ông ta mới rõ, đây là do Cù Mạt Dư an bài. Trên đường đi Thẩm Tần giả vờ nhiệt tình với Trình Nhược Trạch, không ngừng nói chuyện phiếm với cậu, tận dụng mọi lời nói khách sáo để thăm dò.

Trình Nhược Trạch rất thông minh, cười có lệ cho qua.

Tái khám xong, họ đưa bà ngoại và Thẩm Tần về nhà.

Trình Nhược Trạch cười nói với Thẩm Đại: "Thật ra hôm nay Cù tổng còn giao cho tôi một công việc khác."

"Công việc gì?" Thẩm Đại tò mò hỏi.

Trình Nhược Trạch chỉ vào nhà của Thẩm Đại ở tầng ba: "Cù tổng đã trả hết các khoản vay mua nhà cho anh."

Thẩm Đại ngây người nhìn Trình Nhược Trạch.

"Ngân hàng X hợp tác với chúng ta. Bên đó đã chuẩn bị các thủ tục, anh có mang chứng minh thư không? Tôi đưa anh qua đó ký tên là được."

Thẩm Đại hoàn hồn, lại không biết nên phản ứng như thế nào. Anh nắm chặt di động, rất muốn gọi điện thoại cho Cù Mạt Dư ngay. Ân tình của Cù Mạt Dư đối hắn anh ngày càng chồng chất. Vào khoảnh khắc hắn cứu anh từ bốn năm trước, người này tựa như ánh sáng sinh mệnh của anh, không ngừng vì anh mà chiếu rọi con đường phía trước. Anh rất cảm động, nhưng mà, Thẩm Đại sao có thể yên tâm thoải mái mà nhận ân tình này. Chuyện chữa bệnh của bà ngoại, anh đã nợ Cù Mạt Dư ân tình rất lớn.

"Cù tổng không biết chuyện anh vay để mua ngôi nhà này. Ngày đó anh thuận miệng nói với tôi, tôi cũng thuận miệng nói với ngài ấy, Cù tổng sai tôi đi làm." Trình Nhược Trạch chớp mắt, "Cù tổng đối xử rất tốt với anh."

Thẩm Đại chân thành mà nói: "Trợ lý Trình, cảm ơn cậu, cậu giúp tôi quá nhiều. Nhưng chuyện này, tôi muốn thương lượng với Cù tổng."

"Thương lượng cái gì?" Trình Nhược Trạch nhìn ra được nỗi băn khoăn của Thẩm Đại, cậu cười khuyên nhủ, "Tiền đã trả rồi, ngân hàng sẽ không hoàn tiền lại. Thẩm tiên sinh, mặc kệ là vì cái gì, hai người hiện tại là vợ chồng. Cù tổng đối xử tốt với anh cũng là chuyện đương nhiên, chăm sóc Omega của mình là trách nhiệm của Alpha, anh không cần nghĩ nhiều."

Thẩm Đại trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả, mặc kệ lúc này đây, anh có dám thản nhiên xem Cù Mạt Dư là Alpha của mình hay không, lòng tốt của Cù Mạt Dư là thật. Anh thậm chí lớn mật mà nghĩ rằng, có lẽ, có lẽ Cù Mạt Dư cũng có chút thích anh, cho nên mới dịu dàng với anh như thế, cho nên "muốn" anh, cho nên để anh tiến vào phòng ngủ chính, cho nên giúp anh chuyện chữa bệnh cho bà ngoại, vì anh mà trả khoản vay mua nhà.

Thích một người, chính là nhịn không được đối xử tốt với người đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.