Theo như lời Hàn Lạc Tuyển nói, chèo thuyền theo phương hướng hắn chỉ dẫn, chèo tăng tốc suốt ba ngày đêm, rốt cuộc đã thấy một trấn nhỏ.
Lúc này mới rạng sáng, bầu trời đã sáng lên ba phần, gió biển lành lạnh, nhưng Lâm Thư đang ra sức chèo thuyền thì không biết lạnh. Có lẽ do động tác mãnh liệt, Lâm Thư cảm thấy cả người nóng hầm hập.
Thấy được những mái ngói đá xanh trên trấn nhỏ, vốn đang đói bụng đến khô quắt queo, cả người nàng lập tức tràn đầy nhiệt huyết. Kích động chỉ vào trấn nhỏ cách đó không xa, võ tỉnh Hàn Lạc Tuyển.
“Hàn Lạc Tuyển, chúng ta tới rồi! Huynh tỉnh, tỉnh dậy đi!” Lâm Thư vừa vỗ hắn, tay vẫn không quên chèo thuyền.
Bị Lâm Thư đột nhiên tát một cái, hắn đau đến bắp đùi cũng tê rần. Vừa mở mắt ra, thấy ngón tay nàng đang chỉ về một hướng, mặt mày hưng phấn nhìn hắn.
“Hàn Lạc Tuyển, chúng ta đến rồi! Huynh xem đi! Phía đối diện thật sự có một trấn nhỏ!” Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, nàng lại nói lần nữa.
Nghe thế, Hàn Lạc Tuyển lập tức tỉnh táo, vội quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ. Đúng là có một trấn nhỏ!
“Đã sắp tới rồi, ngươi cũng mau thêm chút sức, nhanh cập bờ đi. Bộ dạng này của chúng ta, đợi đến khi trời sáng chắc chắn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.” Trong lòng Hàn Lạc Tuyển vô cùng kích động, nhưng trên mặt không lộ chút háo hức nào, thờ ơ nói với nàng.
Lâm Thư cũng biết tình huống hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-sach-theo-duoi-phu-quan-sau-khi-song-lai/2294298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.