Trong phòng phẫu thuật, Nghiêm Ký Hạo nằm trên giường, mặt tái nhợt, tiều tụy vô cùng. Nhìn cha kế sắp hấp hối, Điền Vũ Mặc không ngừng rơi lệ, cảm giác thế giới dường như sắp sụp đổ. Tâm không phải chỉ một chữ đau là có thể hình dung được.
“Tiểu Mặc…” y kêu con riêng, trên khuôn mặt tái nhợt khẽ mỉm cười suy yếu.
Tiểu Mặc nhanh chóng đến bên cạnh y, định nói gì đó với y nhưng lúc mở miệng ra thì chỉ có tiếng khóc, lời gì cũng nói không được.
“Tiểu Mặc, trước khi chết có thể thấy em vì tôi mà rơi lệ, tôi thật vui….” Giọng nói của y cực kì suy yếu, thật giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Điều này càng làm cho Điền Vũ Mặc khóc càng thương tâm hơn.
“Tiểu Mặc, thật xin lỗi. . . .Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn tổn thương em, đến phút cuối còn để em vì tôi mà khóc. Tôi thật xin lỗi em….Tôi vốn muốn có thể sống thêm một quãng thời gian nữa để chuộc tội nhưng đáng tiếc tôi sắp chết cái gì cũng không thể làm được….xin em tha thứ cho tôi….Tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em, để em không phải lo tới chuyện cơm áo…Em phải sống thật tốt…” Y vô cùng áy này chậm rãi nói, đau lòng vươn tay lên lau nước mắt cho con riêng. Chỉ một động tác nhỏ thôi mà y tỏ ra rất khó khắn, cố hết sức thở dốc.
“Không. . . .Tôi không…tôi không cần tài sản gì của ông hết. Ông không được chết…ô ô….” Tiểu Mặc kích động lắc đầu khóc nói. Cự tuyệt gia tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phu/785499/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.