Hôm nay thừa dịp Nghiêm Ký Hạo trong bếp làm bữa tối, Điền Vũ Mặc lặng lẽ xuống giường, mở cửa đi ra ban công. Đã thật lâu hắn không ra ngoài rồi, đột nhiên thật muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài. Mấy ngày nay nằm mãi trên giường làm hắn vô cùng buồn chán. Mặc dù hắn đã có thể xuống giường đi lại, nhưng y vẫn không yên lòng, không cho phép hắn tùy tiện xuống giường chứ đừng nói bước chân ra ngoài. Nếu để y biết hắn dịp y không có ở đây không nghe lời len lén xuống giường lộn xộn, y nhất định sẽ lo lắng chết mất! Nghĩ đến y lo lắng, khóe môi khẽ nhếch lên, không nhịn được lộ ra nụ cười thản nhiên. Y đối với hắn quả thật rất tốt, những ngày qua y dường như hoàn toàn biến thành một người khác. Đối với hắn rất mực quan tâm, vô cùng ôn nhu, tốt đến mức làm cho hắn…. sợ! Y ôn nhu càng khiến cho trái tim hắn ngày càng thêm rối loạn. Ngày ngày y quan tâm, ân cần chăm sóc khiến cho hắn nhịn không được phải cảm động! Nỗi oán hận đối với y càng ngày càng ít, tình cảm quái lạ thế nhưng lại càng ngày càng nhiều. Hắn càng ngày càng không biết phải làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể liều mạng đè nén tình cảm đáng sợ kia xuống…. Hắn càng không ngừng tự nói với bản thân, y đối tốt với hắn chỉ đơn thuần là tình thương của cha đối với con mà thôi. Hắn cũng cố gắng coi y như cha nhưng quả thật rất khó a! Hắn phát hiện vô luận cố gắng thế nào đi chăng nữa hắn cũng không có cách đối xử với y như cha ruột. Không biết có phải điều này quan hệ với tiểu sinh mạng trong bụng hay không? Sờ tay lên bụng, nơi này còn rất bằng phẳng, hoàn toàn nhìn không ra bên trong đang nuôi dưỡng một sinh mệnh. Khoảng thời gian này, tiểu sinh mạng có lẽ đã tầm một tháng rồi, sau này có thể sẽ càng lúc càng lớn hơn. Qua thêm mấy tuần nữa bụng sẽ có thể lớn thêm một chút…. Đối với kết quả loạn luân này, hắn vẫn không có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì. . . . . Hắn sợ hắn sẽ thay đổi quyết định. Hắn sợ hắn sẽ hối hận! Hắn tự nhủ với bản thân, mình chán ghét, căm hận đứa bé này. Trước khi bụng lớn lên, phải khiến cho tội nghiệt này rời khỏi thân thể của hắn… Nhưng có phải chăng hắn thật sự căm hận, chán ghét tiểu sinh mạng này? Mấy ngày nay có một giọng nói khác từ sâu trong đáy lòng nói cho hắn biết thật sự không phải. Thật ra thì hắn cũng không căm hận tiểu sinh mạng này nhiều như hắn nghĩ. Sau khi bình tĩnh lại, hắn đối với sinh mệnh ngoài ý muốn này vô cùng xin lỗi. Mặc dù đứa bé này là sai lầm nhưng nó là vô tội! Nó không có làm sai điều gì, hắn cũng không nên căm hận nó…. Hắn cho rằng bản thân mình sống trên đời là một sai lầm. Loại người như hắn bị người thân nhất thống hận, không được cha yêu thương. Đứa bé trong bụng và hắn đều đáng thương như nhau! Hắn bắt đầu chán ghét bản thân, mình tại sao tàn nhẫn như vậy? Hắn rõ ràng hơn ai hết bị cha mẹ căm hận là cỡ nào bi thương. Vậy tại sao còn muốn đối xử như vậy với đứa bé trong bụng mình…. Hắn chỉ có mười ba tuổi, vẫn là một đứa bé. Mặc dù hiểu biết không nhiều nhưng hắn cũng biết là không nên tổn thương đến người khác. Thương tổn người khác là không đúng! Mặc dù đứa bé trong bụng là tội nghiệt nhưng hắn cũng không thể thương tổn nó. Hắn không thể giết nó….Người có tội là hắn và Nghiêm Ký Hạo, phải chịu sự trừng phạt là hai người bọn họ. Chuyện này không có liên quan gì đến đứa bé trong bụng. Nó chỉ là do bị bọn họ liên lụy! Tâm tình hắn lúc này rất loạn, tiểu sinh mạng trong bụng là vô tội. Nhưng nếu lưu lại nó thì phải làm thế nào để che giấu với mẹ? Bụng của hắn càng lúc càng lớn, sau khi mẹ trở về sẽ lập tức phát hiện! Hơn nữa hắn còn nhỏ như vậy, chính hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Hắn sao có thể làm ‘mẹ’ của người khác, giữ lại đứa bé này thế nào cũng không xong…Nhưng nếu giết nó, điều này quả thật quá tàn nhẫn. Cả đời hắn nhất định sẽ bất an….. “Ai… .” Tiểu Mặc nặng nề thở dài một tiếng. Đột nhiên mặt bị một cơn gió thổi qua, làm cho hắn phải rùng mình. Lạnh quá! Điền Vũ Mặc đưa mắt nhìn bốn phía. Lúc này mới phát hiện hoa cỏ trong vườn sớm đã héo tàn từ lâu. Lá cây rụng sạch chỉ còn cành khô trơ trọi đứng đón gió. Cả khu vườn là một mảnh điêu tàn, mùa đông đã đến rồi! Mùa đông tĩnh mịch khiến cho không gian tràn ngập vẻ bi thương…. Lại một trận gió lạnh thổi tới, Điền Vũ Mặc chỉ mặc đồ ngủ nên lập tức hắt hơi một cái, muốn xoay người vào nhà nhưng đột nhiên thấy từ đằng xa một chiếc Ferrari đỏ chạy tới. Ferrari trong nháy mắt liền dừng trước cửa Nghiêm gia, trên xe một người mặc quần áo vô cùng thời trang bước xuống, tóc nhuộm vàng. Vẻ mặt phong lưu điển trai, trong tay cầm một bó hoa thăm bệnh. Y nhìn thấy Điền Vũ Mặc đứng trên ban công, lập tức nhìn hắn cười rạng rỡ, nhiệt tình vẫy tay chào hỏi: “Hello, tiểu mỹ nhân!” Là một người luôn hướng nội, sợ người lạ, hành động của y làm Điền Vũ Mặc sợ hết hồn, lập tức trốn trở về phòng. Người đàn ông kỳ quái này là ai thế? Nhìn y dừng xe trước cửa, hẳn là tới Nghiêm gia. Y là bạn của Nghiêm Ký Hạo sao? Điền Vũ Mặc rất nhanh đã nghe dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, là người thanh niên tóc vàng khi nãy nhấn chương. Điền Vũ Mặc vốn nghĩ Nghiêm Ký Hạo sẽ chạy ra mở cửa, nhưng tiếng chuông vang lên thật lâu cũng không thấy Nghiêm Ký Hạo ra mở cửa. Điền Vũ Mặc hơi nhíu mày, đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe tiếng chửi từ bên ngoài truyền vào: “Nghiêm Ký Hạo, tôi là Long Cửu! Tiểu tử chết tiệt mau ra mở cửa cho ông……” Sau đó lại nghe một tràng tiếng bấm chuông dồn dập ngoài cửa. Rõ ràng là khách nhân bên ngoài vô cùng bất mãn khi không thấy ai ra mở cửa nên đã tức giận. Nhưng vẫn không có ai ra mở cửa cho Long Cửu vào. Long Cửu cau mày, Ký Hạo định giở trò quỷ gì vậy, tại sao không ra mở cửa? Rõ ràng là có trong nhà, chẳng lẽ là tức giận chuyện mình biết y bị thương mà không đến thăm y. Nhưng cái này không thể trách hắn am thật sự là tiểu mỹ nhân kia bám dai quá, cứ quấn lấy hắn không tha. Hôm nay hắn vất vả lắm mới có thể đuổi được ả kia đi, có thời gian chạy tới Nghiêm gia! Long Cửu lấy di động ra gọi cho Nghiêm Ký Hạo nhưng điện thoại đổ chuông thật lau cũng không thấy Nghiêm Ký Hạo nghe máy. Long Cửu đang cảm thấy bất an thì cửa đột nhiên mở ra. Nhưng người mở cửa không phải là Nghiêm Ký Hạo, mà là một thiếu niên xinh đẹp, nhu nhược khả ái. Điền Vũ Mặc thấy Nghiêm Ký Hạo vẫn không ra mở cửa, Long Cửu thì nhấn chuông không ngừng. Hna81 không thể làm gì khác hơn là xuống lầu mở cửa. “Hello, cậu chính là Tiểu Mặc sao? Tôi là Long Cửu, bạn thân của cha kế cậu. Cha kế cậu đâu?” Long Cửu thấy Điền Vũ Mặc lập tức cười hỏi. Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn thanh niên điển trai xa lạ trước mặt. Hắn chưa từng gặp qua y, y làm sao biết tên mình? Chẳng lẽ là Nghiêm Ký Hạo nói cho y biết? Điền Vũ Mặc không nói, chỉ tay về phía phòng bếp; ý nói Nghiêm Ký Hạo ở trong bếp. Hắn cũng không muốn nói chuyện với người lạ. Cho dù đối phương tự xưng là bạn của Nghiêm Ký Hạo! “Thì ra là Ký Hạo ở trong bếp a! Cám ơn cậu!” Long Cửu ngẩn người nhưng ngay sau đó mỉm cười nói. Trong lòng thầm giật mình: Ký Hạo ở trong bếp? Không thể nào! Đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Nghiêm thị thế nhưng lại xuống bếp. Thật làm hắn chết cười! Ký Hạo thay đổi hẳn là vì cậu trai trước mặt này đây! Cẩn thận đánh giá khuôn mặt so với nữ sinh còn xinh đẹp tuyệt mỹ hơn, đôi mắt so với nước suối còn trong suốt hơn. Trong mắt Long Cửu hiện lên vẻ tán thưởng. Thật là một thiếu niên xinh đẹp trong sáng, một mỹ nhân bại hoại! Hắn không chỉ lớn lên rất đẹp, mà hấp dẫn nhất chính là trên người hắn lại xuất hiện loại khí chất khiến người ta muốn yêu thương, che chở. Không nghĩ tới một cậu bé trai thế nhưng lại xuất hiện hươn vị động lòng người đến như vậy…. Khó trách thiếu niên này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã khiến lãng tử tình trường như Ký Hạo mê muội đến thần hồn điên đảo, đòi chết đòi sống. Cậu bé này khi trưởng thành nhất định là nghiêng nước nghiêng thành tuyệt đại giai nhân! Điền Vũ Mặc bị Long Cửu nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, cũng bất chấp thất lễ, vội vàng xoay người chạy lên lầu để Long Cửu đứng một mình trước cửa. “Tiểu bằng hữu đừng chạy a….Thật là một cậu bé dễ xấu hổ mà, nhưng cũng thật đáng yêu!” Long Cửu nhìn bóng lưng hoảng sợ của Điền Vũ Mặc, bất đắc dĩ lắc đầu, có vẻ buồn bực nhưng rất nhanh liền nhếch miệng cười. Long Cửu đi vào bếp, đang suy nghĩ khi gặp Ký Hạo nhất định phải mắng y một trận, dám cố ý không ra mở cửa cho hắn. Nhưng khi Long cửu vừa vào bếp thì thấy bạn thân té xỉu nằm dưới đất, trên bếp còn đặt một nồi canh…. “Ký Hạo…” Long Cửu lập tức chạy tới kinh hoảng kêu to. Vừa tới trước cửa phòng Điền Vũ Mặc nghe thấ tiếng kêu của Long Cửu, lập tức xoay người xuống lầu, chạy vào trong bếp. Thấy Long Cửu ôm cha kế bị hôn mê, Điền Vũ Mặc ngẩn người, sợ hãi bước tới, chỉ vào cha kế hỏi: “Ông ta….sao lại?” “Hắn té xỉu! Hơn nữa nhìn bộ dáng này hẳn là té xỉu đã lâu rồi!” Long Cửu ngẩng đầu nhìn Điền Vũ Mặc một cái rồi trả lời. Lúc nãy Long Cửu đã cảm thấy kỳ quái tại sao Ký Hạo không chịu ra mở cửa cho hắn, gọi điện thoại thì không bắt máy. “Sao lại như vậy….ông ta làm sao lại té xỉu?” Điền Vũ Mặc ngồi xỗm xuống bên cạnh cha kế, lo lắng hỏi. Y đang khỏe mạnh, làm sao lại đột nhiên té xỉu? “Không biết… Chờ một chút! Ký Hạo có phải đã đâm mình một dao, vết thương ở đâu?” Long Cửu vốn định lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên tiếp tục hỏi. “Ở… Ở bụng!” Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Long Cửu, không rõ tại sao hắn lại hỏi cái này. Chẳng lẽ việc y té xỉu và vết thương ở bụng có liên quan với nhau? Nhưng hôm qua hắn hỏi y vết thương thế nào, y còn cười nói vết thương đã sắp lành rồi mà! Long Cửu kéo áo Nghiêm Ký Hạo lên, ngay sau đó Long Cửu và Điền Vũ Mặc hít một hơi lãnh khí. Băng vải trên bụng Nghiêm Ký Hạo đã đẫm máu, vốn là băng vải trắng tinh giờ phút này toàn bộ miếng vải đã bị máu nhiễm đỏ. Điền Vũ Mặc kinh hãi đưa tay che miệng lại, mắt trợn to nhìn băng vải trên bụng cha kế. Hắn nhận ra băng vải này, đây là băng vải ngày ấy khi y tự đâm bản thân bị thương, chính hắn đã băng lại cho y. Y vẫn còn quấn băng vải ngày đó, nói cách khác y căn bản không có đi bệnh viện. Y vẫn luôn lừa gạt hắn, còn nói với hắn rằng mình đã tốt lắm rồi…. “Quả nhiên là như vậy!” Long Cửu thở dài. Không ngoài hắn dự đoán, bạn thân bởi vì vết thương trên bụng nên mới té xỉu. Nhìn miếng băng ướt đẫm máu, vết thương trên bụng chắc hẳn đã bị tét ra rồi. Thật bội phục y, bị thương thành như vậy rồi mà vẫn có thể vô bếp nấu canh! Y đúng là điên rồi! Thật ra thì nếu như không phải do Nghiêm Ký Hạo uống ‘huyết trùng sâm thất tiềm gà’ thì căn bản không thể chống đỡ lâu đến vậy, đã té xỉu từ lâu lắm rồi! “Xem tình hình này hẳn là vết thương trên người Ký Hạo đã bị nứt ra rồi, cho nên hắn mới đau đến mức té xỉu! Bị thương thành ra như vậy sao cậu có thể để hắn vào bếp nấu canh?” Sắc mặt Long Cửu ngưng trong nhìn chằm chằm Điền Vũ Mặc trách cứ. Mặc dù hắn biết điều này không thể trách Điền Vũ Mặc. “Thật xin lỗi. . . . .” Điền Vũ Mặc thấy cha kế hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt thì bỗng dưng nước mắt chảy xuống; trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Hắn tại sao không sớm phát hiện. Hắn thật sự quá sơ ý. Rõ ràng hắn luôn cảm thấy y thật kỳ quái, rõ ràng hắn thấy sắc mặt y ngày càng tiều tụy, rõ ràng hắn biết tinh thần y càng ngày càng kém. Nhưng cái gì cũng không hỏi qua y…. Nghĩ đến việc y hoàn toàn không màng đến thương tích của bản thân, vẫn nhịn đau chăm sóc mình. Mỗi ngày vì mình mà làm một đống chuyện, nấu cả đống thức ăn….đến cuối cùng khiến cho vết thương tét ra, đau đến té xỉu. Hắn vừa cảm thấy áy náy vừa cảm động, đau lòng đến hít thở không thông. Vẫn luôn kiên quyết không chịu thừa nhận tình cảm của bản thân, giờ khắc này cũng không thể đè nén được nữa…. “Tôi không có trách cậu, cậu đừng khóc a… Thật xin lỗi, van xin cậu đừng khóc nữa. Nếu để Ký Hạo biết tôi làm cho cậu khóc, hắn nhất định sẽ giết tôi…” Thấy Điền Vũ Mặc rơi lệ, Long Cửu nghệt mặt ra, thất kinh kêu lên. Hắn không sợ phụ nữ khóc, nhưng hắn sợ nhất là loại con nít khóc nhè giống như Điền Vũ Mặc. Nhược điểm duy nhất của hắn chắc là không biết cách nào ứng phó với con nít! Điền Vũ Mặc dùng sức hít mũi một cái, lau nước mắt lo lắng hỏi: “Tôi…ba ba tôi không có việc gì chứ?” Đây là lần đầu tiên hắn cam tâm tình nguyện gọi Nghiêm Ký Hạo là ba ba. Hắn tin rằng trên đời này cũng không thể tìm được người ba nào tốt hơn Nghiêm Ký Hạo…. “Không biết, dù sao nhìn vết thương trên người hắn có vẻ rất nguy hiểm….” Long Cửu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Điền Vũ Mặc cố ý nói. “Ba ba sẽ không chết chứ?” Nghe vậy, Điền Vũ Mặc lại bắt đầu mếu máo. Nếu như y cứ như vậy mà chết thì phải làm sao bây giờ? Hắn không muốn y chết! Y không thể chết… “Đoán chắc không đâu, nhưng cũng phải nhanh đưa hắn tới bệnh viện. Để lâu thế này thật nguy hiểm!” Trong mắt Long Cửu lóe lên tia cười, xem ra đứa trẻ song tính khả ái này đối với Ký Hạo cũng có tình a! “Vậy nhanh đưa y tới bệnh viện đi, van xin ông….” Điền Vũ Mặc ngước mắt nhìn Long Cửu, khẩn cầu nói. Long cửu gật đầu, lập tức đỡ Nghiêm Ký Hạo ra khỏi nhà bếp. Trước lúc rời đi Long Cửu còn cẩn thận tắt lửa, tránh gây ra hỏa hoạn. Mà Điền Vũ Mặc gấp gáp, vội đến nỗi không kịp thay đồ, mà mặc đồ ngủ theo Long Cửu tới bệnh viện….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]