Nghiêm Ký Hạo đọc xong, nước mắt vô thức trào ra khỏi hốc mắt. Đây là đứa trẻ vô cùng thiện lương, đáng thương. Hắn thế nhưng lại nói cảm ơn mình! Mình đối với hắn làm ra không biết bao nhiêu chuyện không bằng cầm thú, thế mà hắn lại nói cám ơn mình. Thậm chí trước lúc chết còn sợ mình phải chịu mặc cảm tội lỗi, còn khuyên mình không nên áy náy. Nếu có trách, chỉ có thể trách mình…..
“Nghiêm Ký Hạo, mày không phải là người!” Nghiêm Ký Hạo tự tát mình hai bạt tai thật mạnh. Gương mặt tuấn tú bị đánh đến ửng đỏ, lớn tiếng chửi mình.
Mình thật không phải là người, biết rõ Tiểu Mặc đứa nhỏ này có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu yếu ớt. Hắn sống được là cỡ nào vất vã, cực khổ, giống như búp bê thủy tinh chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bể nát. Nhưng mình lại bị dục vọng làm mờ mắt, hết lần này tới lần khác tổn thương hắn, đến cuối cùng dồn ép hắn vào tuyệt lộ….
Là mình buộc hắn tự sát, là mình dồn hắn vào đường cùng, phải tự sát!
Hắn viết trong di thư nói chết là hạnh phúc duy nhất của hắn. Trời ơi, rốt cuộc là đã chịu thống khổ tới cỡ nào mà lại cho rằng chết là hạnh phúc…là hạnh phúc duy nhất!
Mình căn bản không có tư cách nói yêu Tiểu Mặc. Mình căn bản không xứng để nói yêu hắn. Nhưng…cho dù vậy, mình không cách nào khống chế bản thân yêu đứa nhỏ này. Mình vẫn muốn tiếp tục yêu hắn….
Cho dù biết Tiểu Mặc bởi vì tình yêu của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phu/785491/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.