Không một giai nhân nào
Có ma lực ám ảnh như em,
Và tiếng nhạc trong như suối kia
Có phải giọng nói ngọt ngào của em?
- Huân tước Byron, Những khổ thơ dành cho âm nhạc
Pemberly ném chiếc ca vát thứ ba bị thắt hỏng trong buổi sáng xuống sàn. “Thưa ngài, có lẽ nếu ngài cho tôi biết ngài muốn kiểu dáng nào, thì tôi có thể giúp ích hơn.”
Saint cau có với hình ảnh mình trong gương.
“Ta mà biết thì ta đã tự làm lấy rồi. Chỉ là một kiểu gì đó… mờ nhạt hơn.”
"Mờ nhạt? Ngài muốn ăn vận xấu xí sao, thưa ngài?"
"Không! Là bình thường. Không phô trương. Nom vô hại. Bất cứ cái gì được liệt kê dưới từ 'quý ông đứng đắn' trong từ điển."
"À." Tên hầu lẩm bẩm câu gì đó trong miệng.
Saint nheo mắt lại. "Gì thế?"
"Tôi... không có gì, thưa ngài. Ngài..." Gã hắng giọng khi Saint tiếp tục nhìn chằm chằm gã. "Tôi chỉ nói rằng nếu ngài định tỏ ra vô hại, có lẽ ngài nên cử người khác thay mặt cho ngài."
Ra tên hầu cũng có quan điểm. "Cứ cố hết sức đi, Pemberly. Ta không trông đợi một kỳ tích đâu."
"Được ạ, thưa ngài."
Nếu Saint không quyết định rằng anh phải hết sức thận trọng trong việc khởi động kế hoạch của mình, ắt anh sẽ nghĩ mình đang lo lắng. Điều đó, tất nhiên, thật vô lý, vì anh chưa bao giờ lo lắng.
Lúc đi xuống sảnh chính dưới nhà, anh nhận thấy cơn đau ở mắt cá đã gần như biến mất. Tuy nhiên những vết đau khác vẫn còn, nhất là sự nhức nhối khó chịu ngự ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phong-dang-than-thanh/738861/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.