Anh già nua trong bể khổ nhân gian
Cuộc đời oằn sâu đâu chỉ vì năm tháng
Không còn kỳ tích nào chờ anh, dù nhỏ
Liệu tình yêu, đau đớn, danh vọng, đấu tranh
Có lại cứa vào tim anh bằng con dao sắc lẹm
Của sự chịu đựng lặng im, hà khắc
Ước mong tìm được nơi nương náu bình yên
Với những mộng tưởng tươi vui chân thật
Vẫn vẹn nguyên trong góc khuất tâm hồn.
- Huân tước Byron, Cuộc hành hương của Childe Harold, chương III
Cho ta biết tên mấy đứa xem nào?”
Con bé đảo tròn mắt. “Rose. Kia là Peter, còn kia là Thomas. Và chúng cháu phải nói với ngài rằng chúng cháu không có chìa khóa đâu.”
Saint mím môi. Evelyn đã đưa mấy đứa bé này tới chỗ anh, hiển nhiên cho rằng chúng là những đứa anh ít có khả năng làm hại nhất. “Và mấy đứa cũng không mang ghế cho ta.”
“Cô Evie bảo ngài phải cho thấy vận số tốt trước đã.”
“Ý nhóc là thiện chí[1]” phải không?” Anh sửa lại.
[1] Faith: Rose đọc chệch thành Fate (vận số).
“Cháu không biết, vì cháu mới được bảy tuổi. Giờ ngài sẽ đọc cho chúng cháu chứ?”
Thằng bé lớn hơn trong hai thằng, Peter, thảy một quyển sách cho anh. Rõ ràng Evelyn đã dặn chúng đừng đến quá gần, vì cả ba đứa đều ngồi bệch xuống góc phòng cạnh cửa.
Anh cầm quyển sách lên mở ra. “Cô Evie có nói vì sao ta phải dạy mấy đứa không?”
“Để ngài có một cái ghế,” Thomas đáp.
“Để ngài sẽ thích chúng cháu,” Peter tiếp lời.
“Để ta sẽ thích mấy đứa?” Saint lặp lại. Có lý. Cô đang cố thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phong-dang-than-thanh/738858/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.