Trung Dũng hầu phu nhân đã mở miệng, Tô thị đương nhiên nói: “Con dâu cóchừng mực, ngài yên tâm, sẽ không để họ hồ nháo.” Các nàng hồ nháo mộtlần đã tự nhận tai họa, Tô thị có thể mặc kệ. Còn hồ nháo nữa, chính làmặt mũi Trung Dũng hầu phủ, nàng sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Trung Dũng hầu phu nhân gật gật đầu, không nói nữa, quay đầu quan tâmLâm Cẩm Nghi, “Tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt lên khôngít, nhưng rét xuân se lạnh, phải ở trong phòng chăm sóc tốt. Về sau cũng không cần ngày ngày đi tới thỉnh an ta, tổ mẫu thấy con khỏe, tronglòng mới chân chính thoải mái được.”
Bà từ ái như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng cò tâm thân cận, cầm tay Trung Dũnghầu phu nhân, nói: “Tổ mẫu sắc mặt phải càng ngày càng tốt, trong lòng A Cẩm mới có thể thoải mái.”
Thân mình chính mình biết, Trung Dũng hầu phu nhân vài năm trước chỉbiết mình đại nạn buông xuống. Trước mắt ngoại tôn nữ đã đi, dưới hoàngtuyền có thể cùng nữ nhi, ngoại tôn nữ đoàn tụ, nàng cũng không ngạichết.
Không yên lòng chỉ còn một bảo bối trong lòng —— cháu gái Lâm Cẩm Nghi.
nữ tử Đại Diệu so với tiền triều thành hôn tương đối chậm hơn, nhất lànhững nhà giàu, đều nguyện ý giữ nữ hài nhi lâu hơn, mười bảy mười támtuổi mới gả ra ngoài cũng bình thường.
Cháu đích xuất của cả Trung Dũng hầu phủ chỉ một Lâm Cẩm Nghi, đươngnhiên là con ngươi trong mắt cả nhà. Bọn họ lúc trước luyến tiếc tiểu ACẩm, muốn giữ nàng đến mười tám tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phi-thuong-vi-cong-luoc/179114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.