Lúc Tiêu Tiềm còn nhỏ, tám tuổi là mốc quan trọng nhất.
năm tám tuổi đó, thân mẫu Ôn Nhu nhân của hắn chết bệnh.
Bọn họ ngày trước ở thiên điện Phúc An cung, chính điện có Trân tần. Trân tần vừa mới tiến cung nghe nói cũng sủng quan hậu cung, nhưng sau này nàng tuổi lớn, tính tình cũng không thích tranh giành, rất ít có cơ hội thị tẩm.
Trân tần tính tình điềm đạm, dưới gối không con, cùng với bọn họ luôn luôn tường an vô sự. Ngày thường lúc nhàn rỗi, Trân tần cũng thường cùng mẫu tử Tiêu Tiềm cùng nhau tiêu thời gian.
Có một chủ vị trong cung như vậy, mẫu tử Tiêu Tiềm sống coi như tốt hơn.
Đương nhiên, "Tốt hơn" này chỉ là tương đối bởi với hoàng tử trong cung mà nói, so với con cái của phi tử được sủng ái khác, hắn không thể so sánh được.
Cái khác không nói, lệ thường trong cung, hoàng tử năm tuổi phải tới thượng thư phòng theo tiên sinh học vỡ lòng. Tiêu Tiềm đã tám tuổi, phụ hoàng hắn cũng không nhớ ra gọi hắn đi vào.
May mắn là Trân tần và Ôn nhu nhân, ở nhà cũng đọc qua chút thi thư, được hai người họ dạy dỗ, Tiêu Tiềm đã đọc một lượt sách tam thiên vỡ lòng, học viết chữ, hàng ngày luyện tập, đến khi hắn tám tuổi, thế nhưng thực không kém.
Nhưng mà phong vân khó lường, một năm đó kinh thành bạo phát bệnh dịch.
Vừa đúng lúc này lại là mùa đông xuân, thời tiết chợt ấm chợt rét, Ôn nhu nhân đúng lúc này nhiễm phong hàn.
Phong hàn vốn không phải bệnh nặng, uống vài chén thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể chuyển biến tốt. Bất đắc dĩ lúc đó trong cung thần hồn nát thần tính, thảo mộc giai binh, bết kể cung nhân có chút bệnh nhỏ đau ít đều sẽ bị vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phi-thuong-vi-cong-luoc/1567134/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.