trên đường rời Vị Nguyệt am, Lâm Phương Nghi trong lòng có chút rối rắm.
Am ni cô sống kham khổ, chung quy không so sánh được với Trung Dũng hầu phủ. Nàng vừa rồi gặp Chu di nương, cảm thấy so với trước gầy hơn rất nhiều. Đến cùng là mẹ ruột của mình, nàng vẫn thực đau lòng Chu di nương. Có thể tưởng tượng mới vừa rồi Chu di nương giận dữ nói lời kia...
Lâm Cẩm Nghi nhìn ra nàng không thích hợp, lại ôn tồn trấn an vài câu.
"Muội muội, ngươi xem lời di nương hôm nay, ngươi sau khi trở về có thể không nhắc với mẫu thân và tổ mẫu hay không? Bà... bà không phải muốn cố ý mạo phạm biểu tỷ." Lâm Phương Nghi trăm mối lo, rốt cục vẫn nghĩ cầu tình cho Chu di nương.
Biểu tỷ của Lâm Phương Nghi, chỉ có mình Sầm Cẩm.
Nàng không nhắc tới, Lâm Cẩm Nghi vẫn chưa nghĩ lại lời Chu di nương nói lúc trước. Lúc này nhớ đến, câu nói của Chu di nương ‘Am ni cô này ở đâu có người để gả, còn phải bám vào Trấn Nam vương phủ", quả thật là có thâm ý. Lâm Cẩm Nghi lập tức nghĩ tới bởi vì Nguyên Vấn Tâm làm Nguyên học sĩ tức giận, cho nên bị đưa đến am ni cô giam cầm. Nguyên lai, nàng ta lại ở Vị Nguyệt am sao!
Nghe ý tứ trong lời Chu di nương nói, nghĩ đến bà ở am ni cô nghe lời đồn đãi nhảm nhí, cho nên tâm tư càng thêm linh hoạt.
Ngay cả Tiêu Tiềm đều xuất ra, chẳng lẽ Chu di nương cũng muốn Lâm Phương Nghi đi làm kế thất cho Tiêu Tiềm?
Nếu bị Tô thị biết Chu di nương dám có ý nghĩ như vậy, sợ là nửa đời sau của bà ta đều phải trải qua trong am ni cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phi-thuong-vi-cong-luoc/1567113/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.