Ly Thanh nhìn sang bên cạnh, Lão Nhị đã biến mất. Khoảnh khắc hai người bước qua cánh cửa, cô còn nắm lấy cánh tay Lão Nhị nhưng lúc này đây trong tay cô chỉ còn là khói trắng.
Nơi đây phủ đầy một màn sương trắng đục, có tiếng bước chân trầm ổn tiến tới trước mặt Ly Thanh, bóng dáng người đó dần hiện ra, đó chính là Bạch Thần. Bạch Thần nhìn Ly Thanh với ánh mắt chờ đợi có phần mệt mỏi, hắn nói: "Nàng về rồi."
Ngay sau đó, âm thanh của Bạch Nương Tử vang lên, chân thực như thực sự đang đứng ngay cạnh Ly Thanh.
"Thần, em tìm được cách hóa giải rồi."
Bạch Thần nhìn Ly Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ, hắn vén mái tóc cô lên, nhìn cô đăm chiêu.
Ly Thanh sững người, Bạch thần thực sự đứng trước mặt cô, chạm được vào cô, không phải ảo ảnh. Cô cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ bàn tay Bạch thần.
Mái tóc bạc của Bạch Thần bay bay trong gió khiến trái tim Ly Thanh chợt đập mạnh một nhịp. Cô đưa tay lên muốn xác nhận liệu cơ thể trước mắt mình có phải là thật.
Khi ngón tay Ly Thanh chạm vào những sợi tóc bạc, bàn tay của Bạch Thần nắm lấy cánh tay cô. Ngài nhìn cô cười nhàn nhạt: "Sao có thể?! Nàng đã làm cách nào?"
Bạch Thần ôm Ly Thanh vào lòng, vùi mặt lên vai cô. Giọng Bạch Nương Tử lần nữa vang lên: "Ngài đã dạy em: Cứ đi tiếp sẽ thấy đường. Em đã tìm thấy rồi. Xin hãy tin em!"
Lời nói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phan-boi/2727338/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.