Chết!
Có gì đáng sợ?
Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn chết không cam tâm.
Tôi từng mơ cùng Yên Thanh nắm tay nhau đến bạc đầu.
Tôi từng chờ đợi cùng sư phụ phiêu bạt giang hồ tự do, tự tại.
Tôi từng hy vọng cùng Phi Ảnh trở thành đôi tri kỷ sóng vai nhau đi khắp chân trời góc bể.
Đã có lúc....tôi mong chỉ là một hộ vệ nhỏ bé.....bình yên sống ở Huyền Vương Phủ.
Đáng tiếc.....
Không một nguyện vọng nào của tôi được thực hiện.
Kiên trì đến cùng.....thì ra vẫn trắng tay.
Đáng tiếc....
Tôi không cam tâm.
Tôi còn nhớ thân thể Phi Ảnh nằm trên đất bị chặt nát, để mặc cho chó ăn gà mổ.
Lúc đó, tôi đã thề dù phải trả giá nào, tôi cũng phải khiến Thượng Hào chết.
Thật không cam tâm.
Tôi không giết được hắn, còn bị tay sai của hắn hại cho chết không đất chôn thây, cơ thể mặc người giẫm đạp.....
Nếu như...
Đáng tiếc đời này không có nếu như.....
Gió hiu hiu thổi, một cây nhãn với cành lá xum xuê đung đưa trong gió. Những tia nắng đùa nghịch trên các kẽ lá, đậu lên vai một ông lão tóc đã hoa râm, nhìn như đã tám mươi. Ông lão mặc bộ đồ màu xanh trông khá kỳ lạ, dáng đi nhanh nhẹn, khỏe mạnh tựa như người mới hơn bốn mươi. Ông ấy đang dùng một gáo nước múc từ giếng rồi đi đến chỗ cây nhãn cách đó khoảng bốn bước chân và tưới nước.
Ly Thanh nhìn kỹ xung quanh, cô nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phan-boi/2727292/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.