Tôi từ chối lần điều trị tiếp theo.
Ngồi một mình ở hành lang, tôi nghe thấy có tiếng bánh xe va chạm với nền đất, đúng rồi, đó là âm thanh lạch cạch phát ra từ bánh của xe lăn.
Tôi đã gặp qua cậu nhóc này. Cậu nhóc đang cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, thỉnh thoảng còn nhìn đứa bé gái ở bên cạnh.
Nó thật hạnh phúc! Không giống như tôi, chỉ cô đơn một mình.
Nó cố tỏ ra vui mừng vì bộ dáng của mình lúc này, nhưng những giọt nước mắt kia thật không biết nghe lời, cứ thế trào ra.
Lúc Nguyên Triêu đến, tôi mặc kệ như không nhìn thấy anh.
Nếu anh lại đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ không nói những lời của ma quỷ hay nói nữa, tựa như: “ Tôi ghét phải nhìn thấy anh”
Tôi phải cảm ơn anh, chỉ có anh là người duy nhất tới thăm tôi.
Đối với tôi, ai cũng buông tay, bác sĩ hết cách, đành bó tay trước tôi.
Mỗi ngày, tôi sống mà như bị tra tấn, lấy máu, trị liệu bằng hóa chất ... Cuối cùng, thì tôi cũng không phải chịu sự tra tấn ấy nữa.
Hẳn là Nguyên Triêu đã nghe được những gì bác sĩ nói, cho nên anh đang tức giận! Vì thế thời gian đã trôi qua khá lâu mà tôi chưa thấy anh xuất hiện, một lúc sau, anh đem theo sự tức giận xông vào phòng bệnh của tôi.
Anh mắng tôi, cầu xin tôi, ép buộc tôi tiếp tục điều trị.
Tôi khóc, che hai tai lại, hét đến lạc cả giọng: “ Em không muốn điều trị nữa, em không điều trị nữa, em không điều trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nhat-gan/138178/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.