Vị bác sĩ già thu lại đồ cho vào trong khay để ý tá mang đi, ông đẩy gọng kính đứng dậy thở dài.
- Cậu ấy là do kiệt sức quá mà ngất đi thôi, sau khi tỉnh dậy thì dặn dò cậu ấy tránh để bị căng thẳng, nên giữ gìn sức khỏe một chút.
Phúc Tử Minh gật đầu cúi người chào vị bác sĩ đang đi ra khỏi phòng, mẹ Lục ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Hạo Hiên, vuốt lại tóc của cậu cho gọn gàng lại. Phúc Tử Minh lặng người đứng nhìn, để Hạo Hiên xảy ra như vậy cũng là lỗi do hắn.
Mẹ Lục đẩy ghế đứng dậy, nói với Phúc Tử Minh.
- Mẹ con mình nói chuyện một lát nhé?
- Vâng.
Phúc Tử Minh gật đầu vội theo bà bước ra ngoài, hành lang bệnh viện giờ này ít người qua lại, hắn mua hai ly coffee, đưa cho mẹ Lục một ly. Hai người ngồi ở trên ghế chờ ngoài hành lang, mùi hương đặc trưng của coffee lan tỏa trong không khí. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, những vạt nước nặng trĩu đổ ầm ầm vào cửa kính, chảy thành một vệt dài xuống bên dưới.
Thời tiết vì mưa mà có chút se lạnh, mẹ Lục nhấp một ngụm coffee cho ấm người, sau đó giữ nó ở giữa hai lòng bàn tay đặt trên đùi. Người phụ này bình thường hay tỏ ra vui vẻ, đôi khi sẽ cáu kỉnh như những người phụ nữ nhiều chuyện ngoài chợ, nhưng có lúc lại trở nên nghiêm túc thế này.
- Mẹ đã nghe hết chuyện của gia đình con rồi, thật sự đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nam-giu-trai-tim/2230145/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.