Phúc Tử Minh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người kia nằm ở trên giường, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy không nỡ. Tuy rằng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thương cảm với cậu, nhưng dù sao cậu ấy trở nên như thế này cũng chính là vì hắn. Ban đầu chỉ định chọc tức người ta, không ngờ lại làm cho người ta bị ốm.
Lục Hạo Hiên ở trong cơn mê man hừ một tiếng, lông mày khó khăn nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra một tầng. Phúc Tử Minh nhìn cậu, tự nhiên lại giơ tay ra dùng ngón trỏ ấn vào chân mày của Hạo Hiên, lông mày cậu liền dãn ra. Lục Hạo Hiên trở mình vùi đầu vào gối, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Phúc Tử Minh quay người đứng dậy rời khỏi phòng, chỉ là không muốn ở thêm với cậu nữa. Không phải vì cảm giác ghét bỏ giống như mọi khi, mà là khi đầu ngón tay chạm vào chân mày người kia truyền tới một cảm giác thật lạ. Một cảm giác gì đó chạy thẳng tới tận tim.
Buổi sáng Lục Hạo Hiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cậu mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà.
Trần nhà?
Đây là...
Lục Hạo Hiên giật mình ngồi dậy, một vật thể trên trán rơi xuống. Cậu thần người, là một chiếc khăn tay, vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Quay đầu nhìn xung quanh phòng một lượt cậu mới nhận ra, đây là phòng ngủ của Phúc Tử Minh. Hắn không có ở trong phòng, chỉ còn lại thoang thoảng trong không khí mùi thảo mộc nhàn nhạt.
Hạo Hiên xỏ dép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nam-giu-trai-tim/149384/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.