Phúc Tử Minh mang sợi dây chuyền từ trong túi áo, cẩn thẩn đeo vào cổ Lục Hạo Hiên. Cậu cúi đầu nhìn, mặt đá kim loại hình chiếc chìa khóa nằm trên ngực áo, nhất thời trở nên lúng túng.
- Đây...
Phúc Tử Minh khẽ cười.
- Tư Truy nói anh trao nó cho em.
Lục Hạo Hiên ngạc nhiên.
- Tư Truy sao?
Phúc Tử Minh gật đầu. Lục Hạo Hiên khẽ mím môi, vậy là Tư Truy đã chấp nhận để Phúc Tử Minh đến bên cậu. Chẳng biết nên vui hay nên buồn đây, hạnh phúc của mình bắt buộc phải được xây dựng trên nỗi đau của người khác, nghĩ tới đó Lục Hạo Hiên không tránh được khổ tâm một chút.
Phúc Tử Minh thấy mi mắt Hạo Hiên hơi rũ xuống, biết cậu khổ tâm trong lòng. Bản chất của Lục Hạo Hiên bề ngoài thường nói không sao nhưng thực ra trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới người khác. Phúc Tử Minh nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng.
- Đừng suy nghĩ nhiều được không? Mắc nợ Tư Truy là lỗi của anh cả, em đừng áy náy.
Vẫn biết là như vậy, nhưng chuyện tình này thật khiến người khác đau lòng. Trong ba người, nếu hai người tới được với nhau, người kia chắc chắn sẽ tự dưng trở thành người ngoài cuộc, nỗi đau của Tư Truy cậu cũng đã từng trải nghiệm rồi. Tiếc rằng tình yêu thì ích kỷ, chẳng thể san sẻ cho bất kỳ ai.
Phúc Tử Minh cúi đầu hôn lên trán cậu.
- Cùng anh trở về nhà nhé?
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.
- Trở về nhà?
Phúc Tử Minh mỉm cười, gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nam-giu-trai-tim-2/1782850/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.