Lục Hạo Hiên ngồi trên giường cầm điện thoại, chần chừ một hồi mới ấn một cuộc gọi đi. Cuộc gọi đường dài, sau một hồi chuông đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hớn hở gọi.
- Mẹ nghe đây, Hạo Hiên.
Tiếng nói của mẹ Phúc vẫn như ngày nào, chỉ khác là trong giọng nói đã có phần vui vẻ hơn trước rất nhiều. Hạo Hiên nghe thấy tiếng bà, không tự chủ được liền thoáng lúng túng.
- Con chào mẹ.
Mẹ Phúc ở đầy dây bên kia, dù biết cậu không nhìn thấy vẫn phẩy tay một cái cười xuề xòa.
- Chào hỏi gì nhiều, dạo này hai đứa sao rồi?
Lục Hạo Hiên dừng lại một chút, sau đó khách sáo trả lời.
- Chúng con vẫn khỏe, mẹ thì sao ạ?
Mẹ Phúc vẫn không thôi vui vẻ cười.
- Nói gì bà già này, cũng vẫn vậy thôi. Dù sao bệnh này của mẹ cũng không thể một sớm một chiều mà khỏi được.
Nghe giọng mẹ Phúc ở đầu dây bên kia vui vẻ như vậy, lại nghĩ tới chuyện mình sắp nói Hạo Hiên không khỏi cảm thấy thật khó để mở lời. Cậu gật đầu.
- Vâng.
Nghe thấy Hạo Hiên có vẻ ít nói hơn mọi khi, bình thường gọi điện cho bà cậu sẽ không ngừng luyên thuyên đủ thứ chuyện xung quanh, những câu chuyện vui vẻ khiến bà cũng phải bật cười. Nhưng hôm nay dường như tâm trạng không được tốt vậy. Mẹ Phúc nhíu mày hỏi.
- Có chuyện gì sao? Hạo Hiên?
Lục Hạo Hiên nghe mẹ Phúc đột nhiên hỏi như vậy thì bỗng giật mình, thoát khỏi những bộn bề suy nghĩ vội trả lời.
- À, con...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nam-giu-trai-tim-2/1782845/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.