Phúc Tử Minh ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên khựng lại, bá tước Collin nhìn hắn.
- Ta sẽ sắp xếp cho con một chỗ đứng, tạo điều kiện để con phát huy được năng lực của mình.
Phúc Tử Minh im lặng nhìn bà, người phụ nữ trước mặt hắn là một người quyền lực, đây là cơ hội mà không dễ gì có được. Ở trong hoàn cảnh hiện tại lại mở ra trước mắt hắn một con đường rộng thênh thang với tương lai sáng lạn như thế. Nếu như sang Pháp, hắn chắc chắn sẽ có được cơ hội gây dựng lại sự nghiệp của mình.
Thế nhưng …
Phúc Tử Minh hơi cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ mỉm cười, chẳng hiểu sao ở giây phút này trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh của một người nào đó, đôi mắt đẫm nước nhưng đầy kiên cường của cậu.
- Cám ơn bá tước, nhưng con sẽ ở lại đây.
Bá tước Collin nhíu mày, không ngăn được một nếp nhăn nhàn nhạt trên đuôi mắt, mở ra một cơ hội tốt như vậy cho Phúc Tử Minh, bà không nghĩ tới hắn sẽ từ chối.
Phúc Tử Minh đột nhiên ngẩng đầu, đối diện đôi mắt màu xanh saphie của bá tước Collin, bình tĩnh nói.
- Có một người đã từng nói với con, con là loại người sinh ra đã ngậm thìa vàng, dẫm đạp lên nhung lụa mà lớn cho nên không thể thấu hiểu được cuộc sống của những người nghèo hèn. Cho nên, con muốn thử một lần được trải qua cuộc sống nghèo hèn ấy, muốn đi lên bằng chính năng lực của mình.
Bá tước Collin nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-nam-giu-trai-tim-2/1782826/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.