Tiểu Trương tự biết lỡ lời, mặt đỏ hồng, đứng ở cửa, không biết phải làm thế nào. Mới vừa rồi còn gọi người ta là dì, giờ lại gọi là ba, quả là quá ngu xuẩn! Cậu thật hận không thể đập đầu chết…Nếu cậu biết tường ở phía nào. Hoặc là…Trực tiếp quay đầu, kéo Miêu tiên sinh về nhà. Trời ạ, cậu thật muốn về nhà!
Cậu nghe Miêu ba ba khụ một miếng, nói: “Vào nhà ngồi đi!”
Má Miêu vội vàng giúp hai người họ đổi dép lê, dép lê là bà đặt ở cạnh cửa từ sáng sớm, hai đôi. Miêu tiên sinh kéo Tiểu Trương đang đỏ mặt, cố giữ bình tĩnh, cởi giày vào nhà.
Bữa cơm Trung Thu đoàn viên ăn nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng một chút. Má Miêu thăm hỏi tình huống của Tiểu Trương, Tiểu Trương cũng không có gì phải giấu diếm, kể hết toàn bộ cho hai người nghe. Điều duy nhất khiến cậu phải phiền não chính là, cậu phát hiện thức ăn cho chén mình ăn mãi cũng không hết, cậu cũng không biết là chúng từ đâu mà có. Trong lúc Tiểu Trương gian nan ăn miếng thịt vịt thứ năm mà má Miêu gắp cho cậu, thì Miêu tiên sinh mới mở miệng: “Mẹ, mẹ đừng gắp nữa, Tiểu Trương không ăn, nhiều vậy đâu!”
Má Miêu liếc y một cái, nói: “Không gắp sao được, Tiểu Trương không tiện gắp thức ăn mà. Còn con đấy, tự mình gắp ăn đi!”
Miêu tiên sinh dở khóc dở cười, y không biết cảm giác của mẹ mình với Tiểu Trương thế nào, nhưng ít ra thì bà cũng đã chu đáo như vậy, chứng tỏ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070422/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.