.
.
Tiểu Trương sờ soạng, tìm một góc quỳ. Má Trương vốn tức muốn xỉu, nhưng thấy Tiểu Trương không nói gì đã quỳ xuống, bà đau lòng, ngồi cạnh cậu, cố gắng giảng giải cho cậu hiểu. Nhưng bất kể có nói thế nào, Tiểu Trương cũng không mở miệng. Từ nhỏ, con bà đã rất biết nghe lời, chưa bao giờ cãi lại bà cả. Bà không ngờ là thằng nhỏ này lại quật cường như vậy, bà không biết phải làm thế nào, trong đầu bà cứ quanh quẩn câu nói của cậu — “Đời này con thật có thể kết hôn sao?” Người giống như con, liệu có gặp được người thích mình?”
Cho dù là vậy, con cũng không thể thích một người nam nha…Nghĩ tới đó, mắt má Trương đã ươn ướt, bà không nói gì, khóc thầm. Tiểu Trương sờ sờ, đụng vào chân bà, rồi áp mặt lên đùi bà. Má Trương vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, bà nhớ lúc cậu còn là một đứa nhỏ, bà cũng như bây giờ, vuốt mái tóc lưa thưa vài sợi của cậu. Cậu quơ bàn tay nhỏ xíu bắt lấy ngón tay bà, nhìn bà cười hề hề.
Bà cảm thấy suy nghĩ của con mình không đúng, duyên phận sẽ tới thôi. Nhưng những điều không vừa ý quanh mình thì nhiều lắm…
“Mẹ,” Tiểu Trương ngửa mặt lên, “Có phải, do Miêu tiên sinh là nam, cho nên những quan tâm của anh ấy dành cho con đều là giả, những ngày tháng chúng con đã trải qua cùng nhau cũng là giả hay sao?”
Má Trương sững sờ.
“Mẹ hãy suy nghĩ lại, có được không? Con thật sự, rất…rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070419/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.