.
.
Miêu tiên sinh ngậm miệng, trầm mặc nhìn má Trương. Y thầm đoán trong lòng và phát hiện người mẹ này đã rõ ‘thỉnh cầu có hơi quá’ của mình là gì rồi.
Dĩ nhiên là y cũng hiểu không phải mình mới vừa mở lời thì má Trương sẽ đồng ý ngay, y cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi lại ngẩng đầu, nhìn má Trương bằng ánh mắt thành khẩn.
“Tiểu Trương là một, người rất hiểu chuyện, luôn sợ làm phiền tới người khác, còn sợ khiến, người khác thất vọng về mình!” Miêu tiên sinh nói chầm chậm, cố nói cho thật rõ, “Cho nên, có lẽ em ấy cũng không có nói cho dì biết, công việc của em ấy…sẽ mang tới cho em ấy, căn bệnh nghề nghiệp!”
Tiểu Trương vốn luôn cúi đầu, nghe vậy cậu đỏ mặt, lén kéo kéo góc áo Miêu tiên sinh.
Má Trương nghe vậy, giật mình, vội hỏi ngay: “…Bệnh nghề nghiệp là làm sao? Sao nó không nói cho dì biết?”
Miêu tiên sinh chuyển tay nắm lấy tay Tiểu Trương, nắm chặt không buông, đáp: “Vai của em ấy sẽ đau, mát xa cho người ta, quanh năm suốt tháng, sẽ lệch vị trí. Hiện giờ, mỗi ngày, cháu đều đấm bóp cho em ấy, em ấy sẽ, không thấy khó chịu nữa!”
Má Trương đau lòng, “Sao dì không biết chứ…”
Tiểu Trương xấu hổ, nói: “Không có nghiêm trọng vậy đâu…”
Miêu tiên sinh: “Tiểu Trương đã rất cố gắng, em ấy có khả năng nuôi sống chính mình. Nhưng mà, cháu muốn để em ấy…Tốt hơn, một chút. Bản thân cháu…cũng là người tàn tật, cháu biết em ấy sống không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070417/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.