.
.
Đêm đó, Tiểu Trương trằn trọc. Miêu tiên sinh sợ Tiểu Trương ngủ phòng lạ, nửa đêm tìm không thấy WC, nên khi ngủ đã mang theo máy trợ thính. Cuối cùng, y nghe Tiểu Trương trở mình cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc. Hôm sau, tỉnh dậy, mắt hai người đều đen ngòm.
Sáng hôm ấy, Miêu tiên sinh dẫn Tiểu Trương đi tới khu chợ kế ngọn núi. Mới sáng sớm tuyết lại rơi, nhưng qua mấy ngày Tết, người đi chợ rất đông, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả cửa hàng bách hóa. Trước đây, Tiểu Trương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình tới một nơi thế này, nhưng hiện tại có Miêu tiên sinh dắt cậu đi, cậu không thấy sợ nữa.
Tiểu Trương quấn khăn choàng quanh cổ, chỉ chừa cái mặt bé xíu ra, đầu đội mũ len, mặt áo khoác thật dày, hai tay nhét trong túi. Cậu cảm thấy cánh tay của Miêu tiên sinh đang vây lấy cậu – Đương nhiên mục đích là để cậu tiện đi đường – khiến lòng cậu nhột nhạt, khó chịu. Cậu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nam sao có thể thích nam? Cho dù cậu có là một trường hợp đặc biệt, thì không hẳn người khác cũng thế. Nếu như Miêu tiên sinh mà biết, nhất định cũng sẽ tức giận. Bởi vì, Miêu tiên sinh giống như ba cậu, sao ba ba có thể cho phép chuyện như vầy xảy ra?
Hơn nữa, cậu cũng không biết đây có phải là thích hay không?
Suốt dọc đường, Tiểu Trương cứ miên man suy nghĩ, mà không chú tâm nghe Miêu tiên sinh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070408/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.