.
.
Miêu tiên sinh là chủ của tiệm bánh ngọt Miêu Tiên Sinh kế bên hội mát xa người mù, nó nằm trên một con đường không mấy náo nhiệt. Miêu tiên sinh làm bánh kem rất ngon, bán buôn rộng rãi, thường hay mang bánh mì sấy khô cho mấy đứa nhỏ ở gần đó ăn. Có đôi lúc, khách tới hội sở mát xa xong sẽ ghé vào tiệm y mua bánh, buôn bán cũng khá.
Gần đây, Miêu tiên sinh lại thuê thêm một cô bé trông tiệm, còn y thì chuyên tâm ở phía sau làm bánh. Nguyên nhân thì một là do bận, còn hai là do không tiện lắm. Y là một người điếc lại nói ngọng, cho dù có mang máy trợ thính, thì cũng có những lúc khó khăn.
Mấy ngày nay, Miêu tiên sinh cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ. Y theo cái nghề này nhiều năm lắm rồi, mỗi ngày đứng nhào bột, khuấy bột, càng lâu, lưng lại càng đau. Mỗi lần như thế, y sẽ ngồi nghỉ một lát, khách đông, y lại đứng lên làm.
Aizz, trời sinh số cực — Miêu tiên sinh tự giễu mình như vậy.
Lúc bước ra cửa hội mát xa người mù, Miêu tiên sinh cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Y nhìn nhìn tấm thẻ, lẳng lặng ghi nhớ con số 86 ấy. Đừng thấy cậu trai số 86 đó gầy teo, giống như một cậu nhóc mà nhầm, lực tay của cậu ấy mạnh lắm, lại xoa bóp đúng huyệt vị. Nhưng tuổi đúng là còn quá nhỏ, một cậu thanh niên còn trẻ như vậy mà đã không nhìn thấy gì rồi, Miêu tiên sinh cảm thấy đồng cảm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070398/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.