Cậu giữ hộ tôi cái này lúc tôi không ở đây nhé?” Nick hỏi, và tháo chiếc dây chuyền trên cổ xuống, đưa cho Danny.
“Được mà,” Danny nói, khi anh thấy vật giống như chiếc chìa khóa móc trên sợi dây. “Nhưng sao anh không đeo nó? Có vấn đề gì đâu?”
“Chỉ có thể nói tôi tin cậu hơn hầu hết những người tôi sắp gặp chiều hôm nay.”
“Anh lại tâng tôi lên rồi,” Danny nói, rồi đeo sợi dây chuyền vào cổ mình.
“Đâu cần thế,” Nick nói, kèm theo nụ cười.
Nick nhìn mình trong chiếc gương thép nhỏ treo phía trên bồn rửa mặt. Đồ đạc cá nhân đã được chuyển cho anh từ năm giờ sáng, trong chiếc túi plastic lớn, chưa ai mở ra suốt bốn năm qua. Anh sẽ khởi hành lúc sáu giờ để tới Scotland kịp dự đám tang.
“Tôi không đợi được nữa,” Danny nói, nhìn Nick chằm chằm.
“Đợi gì?” Nick hỏi trong lúc nắn lại cà-vạt cho thẳng.
“Tới lúc được mặc lại quần áo của mình.”
“Đó là lúc cậu tới phiên xử kháng án, và một khi lời tuyên án bị lật ngược, cậu sẽ không phải mặc lại đồ tù nữa. Khi đó, cậu sẽ bước thẳng ra khỏi tòa án như một người tự do.”
“Nhất là sau khi họ nghe cuốn băng của tôi,” Al Mập chen vào và cười to. “Tôi nghĩ hôm nay là ngày tốt đấy.” Anh ta định giải thích thì nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Đó là lần đầu tiên họ thấy Pascoe và Jenkins mặc đồ dân sự.
“Theo tôi, Moncrieff,” Pascoe nói. “Ông trưởng trại muốn nói vài lời với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mao-danh/2843904/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.