"Tống Sanh, con làm rất tốt! Biết rõ trên núi có hổ còn dám lên núi đánh hổ hả!" Ba Tống ngồi trước giường bệnh cười nghiến răng nghiến lợi, biểu tình trên gương mặt tươi cười có thể nói là dữ tợn, trời biết thời điểm ông có phong độ như vậy đã là nhiều năm trước.
"Ba, đó là ngoài ý muốn, xảy ra chuyện này, ai cũng không ngờ tới đúng không?" Tống Sanh nằm trên giường cợt nhả trả lời, bộ dáng vô tội.
Anh trai Tống - Tống Ly Nguyên ngồi cạnh cũng nghiêm mặt quở mắng: "Anh đã nói em phải cẩn thận rồi nhưng em lúc nào cũng tùy tiện hành động còn cảm thấy không sao, bây giờ thì hay lắm, thật sự xảy ra chuyện, em không nghĩ nếu em xảy ra chuyện, cả nhà phải làm sao đây?" Anh tức giận nhưng vẫn có thể bình tĩnh cắt táo không để vỏ đứt đoạn, đúng là nhân tài.
Giọng Tống Sanh nhỏ đi hai phần, xấu hổ đáp: "Ngày thường em đều rất cẩn thận nhưng con người đâu thể đối đầu với thiên tai..."
"Thời điểm gặp nguy hiểm, phản ứng của con quá chậm, bài huấn luyện khi nhỏ mẹ dạy không biết dùng hả?" Mẹ Tống gương mặt lạnh lùng ngồi ở cuối giường xử lý văn kiện, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Tống Sanh.
Tống Sanh đối diện với ba đôi mắt như hổ rình hoàn toàn không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, sau đó bày ra vẻ mặt mệt mỏi. Thằng em họ luôn lẳng lặng ngồi ở sô pha ôm máy tính Tống Ly Thụ đột nhiên ngây ngốc mở miệng: "Sắp tới chị Sanh nên nghỉ ngơi rồi."
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mac-chung-benh-ua-sach-se/3753639/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.