Tống Sanh rất ít khi nằm mơ, mỗi khi cô ngủ chỉ có thể dùng từ trời đất u ám để hình dung. Mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, thấy cô gái bên cạnh ngủ tới lặn lộn không biết trời trăng mây đất, Khuất Diễn Trọng đều cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới. Nhiều năm không thể ngủ ngon, có Tống Sanh ở bên, giấc ngủ của anh đều rất an ổn.
Đối với Khuất Diễn Trọng mà nói, Tống Sanh chính là một loại thuốc hay chuyên trị những tật xấu mà anh lưu lại từ thời niên thiếu. Nhưng đêm nay, Khuất Diễn Trọng ngồi trước giường, nhìn Tống Sanh ngủ mê mệt bắt đầu nói mớ, không biết nói cái gì, hơn nữa còn lộ biểu tình thống khổ. Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy, dường như đang giãy giụa ở đâu đó, hàm chứa sự trầm trọng không thể miêu tả.
Có lẽ vì bị bệnh, ngay cả Tống Sanh trông có vẻ không tim không phổi cũng trở nên yếu đuối, để lộ sơ hở chôn sâu trong lòng.
Tống Sanh mơ tới sự tình của nhiều năm trước, mộng của bản thân không hề đáng sợ, điều đáng sợ chính là sau khi cô biết rõ chuyện gì đã xảy ra, một mình cô đã không còn cách cứu vãn bi kịch. Cô không muốn nhớ lại, nhưng không thể khống chế cảnh vật trong mơ, chỉ có thể lần nữa nhìn lại quá khứ.
Mỗi người tại thời điểm thiếu niên khinh cuồng đều có một giai đoạn kỳ lạ, luôn theo ý mình làm chủ, rất ghét những ai quản giáo mình. Tống Sanh cũng có năm tháng như vậy, khi đó vì mâu thuẫn ở trường quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mac-chung-benh-ua-sach-se/3753629/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.