Chu Lam Hạ như một con người khác, cậu nổi giận gào thét thật to với người trước mắt. Điên cuồng dãy dụa thoát khỏi Hạ Vi Vũ. Hắn chỉ im lặng không cuỡng cầu, trực tiếp thả cậu xuống. Chu Lam Hạ vừa xuống, nhanh chóng ấn nút thang máy, cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này, nam nhân đó cứ như tơ nhện quấn quanh người cậu, thật đau đớn cũng thật mệt mỏi.
Bỗng nhiên, trong đầu bất giác hiện lên câu nói khi xưa người đàn ông kia từng dạy:
"Thiên thời địa lợi tự ắc nhân sẽ hoà*, ngược lại, trời đất không dung tự ắc nhân sẽ bất*."
(*Hoà trong hoà thuận, *bất trong bất hoà)
"Những thứ số phận an bài dù có phản kháng đến mấy đều vô dụng. Không thể phản kháng càng không thể chống lại, chỉ có thể chấp nhận, dù cho đó có là vinh hay là nhục."
Trước kia Lam Hạ không mảy may để ý mấy, bây giờ chẳng hiểu nổi sao bản thân bất giác lại nhớ tới. Nực cười hơn nữa, câu nói ấy áp dụng vào khoảng khắc này lại rất hợp.
Đúng vậy, nhân sinh yếu đuối, làm sao chống lại đất trời.
Thay vì bất chấp miễn cưỡng hạt giống mọc lên từ xi măng thì chi bằng ngay từ đầu đừng gieo nó.
Mối quan hệ này cũng thế. Bây giờ thì vui vẻ thật đấy, nhưng sau này sẽ rất đau khổ. Chi bằng từ bỏ sớm, hai người buồn nhưng bốn người vui.
Đối diện với một Chu Lam Hạ chỉ một mực muốn phủi bỏ tất cả, Hạ Vi Vũ chỉ biết cúi đầu lặng thinh, mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-luy-tinh-bi-ton-thuong/3432315/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.