Chương trước
Chương sau
Nói chuyện với nhau không được bao lâu lại xảy ra xích mích, thế là suốt quãng đường còn lại chỉ ngập trong tĩnh mịch. Cô thì chăm chú lái xe, còn cậu chỉ im lặng nhìn ra ngoài. Bởi vì là xe mui trần nên không khí còn đỡ, nếu không có không biết sẽ còn trầm lặng đến mức nào. Vì nhà cậu tới công ty không quá xa, chỉ vỏn vẹn năm phút, chẳng bao lâu, Tiểu Mỹ đã lái xe tới nơi. Cậu bình tĩnh, không nhanh không chậm xuống xe, vừa tính bước vào cô đã nhanh hơn nói:

- Chuyện hôm nay xin lỗi, tao biết mày giận tao, mà đừng giận tao lâu quá nha.

Đối diện với kỹ năng nũng nịu dư thừa của cô nàng, Lam Hạ cũng nhanh chóng mềm lòng.

- Được rồi, tao không giận nữa, sau này sẽ gọi mày.

Thấy kỹ năng 23 năm rèn dũa với papa có tác dụng, cô hớn hở nhe răng cười.

- Thật sao? Tao biết ngay Lam Hạ không giận tao lâu mà, tí về tao gọi nha, tạm biệt Hạ Hạ.

Cậu chỉ biết cười bất lực trước sự tinh nghịch tuổi 23 của cô nàng.

- Lái xe cẩn thận.

- Ừm, bye.

Cô vừa cười vừa nói rồi phóng xe đi mất hút. Để lại cậu với ánh mắt nghi hoặc.

- Cái con nhỏ này, kêu đi cẩn thận mà nó phóng như giặc ấy.

Cậu bình thản quay vào nhà. Việc đầu tiên khi về nhà là leo lên tầng rồi mở cửa, nhảy thẳng lên giường ngủ một mạch. Cậu như được trút bỏ hết tất cả gánh nặng từ công việc, mặc kệ tắm rửa, hay ăn uống, cộng với việc buổi sáng cậu phải thức sớm hơn mọi khi. Nên chẳng mấy chốc, Lam Hạ đã nhanh chóng say giấc nồng. Đối với cậu ngủ là quan trọng nhất và chiếc giường là tri kỷ lớn nhất.

___________________________________________

2 tiếng sau

Reng reng reng

Tiếng chuông điện thoại kế bên reo lên inh ỏi ngay bên đầu cậu. Bàn tay sờ soạng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cậu cố mở mắt ra để tìm chỗ tắt thì đập vào mắt cậu là cái tên 'Mỹ Mỹ' xuất hiện.

Cậu mở màn hình lên, chấp nhận cuộc gọi rồi mắt nhắm mắt mở trả lời.

- Sao vậy?

Tiểu Mỹ từ đầu dây bên kia nhìn vào màn hình rồi đưa ánh mắt đánh giá.

- Mới ngủ dậy hả? Nhìn đồ mày mặc, đừng nói với tao là mày vừa về đã lăn ra ngủ nha?

- Thì sao con kia? Tao đang ngủ mày gọi làm gì hả?

Lời nói thiếu kiểm soát từ một kẻ đang mơ màng, hoàn toàn khác mọi khi. Đọc‎ tru𝔂ệ𝗇‎ tại‎ ~‎ 𝐓‎ r‎ 𝑈‎ 𝓶‎ 𝐓‎ r‎ u‎ 𝔂‎ e‎ 𝗇﹒𝒱N‎ ‎ ~

- Chẳng phải tao đã nói "tí về gọi" còn gì? Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hơn 7 giờ tối rồi, vậy nên DẬY ĐI, DẬY ĐI, DẬY ĐI LAM HẠ ƠI.

Cô như hét vào điện thoại, khiến cậu cực kỳ bực bội.

- Có im không? Không là tao qua nhà mày rồi khâu mỏ mày lại bây giờ.

Cô khinh thường, buông lời thách thức.

- Hứ, mày làm chắc, tao thách mày đó. DẬY ĐI, DẬY ĐI, DẬY ĐI LAM HẠ ƠI.

Thấy chẳng có tác dụng với cô, cậu không chịu nổi mà tắt cái bụp, miệng tức giận chửi:

- Con hâm!

Tiểu Mỹ ở đầu bên kia dù bị đối phương tắt máy trước nhưng cô không những không tức giận mà còn rất khoái chí, cười ha hả.

Bao năm trôi qua, theo cô biết, Lam Hạ chỉ có một tật xấu duy nhất là một khi đã ngủ là không ai gọi dậy được, bởi vì nếu dám gọi cậu dậy, chắc chắn sẽ bị cậu cho một tràng những câu chửi có cả chửi tục.

Chỉ là lần này thì khác, có một thứ đã gọi cậu dậy được, đó là cơn đói, đúng vậy là đói bụng, bụng cậu sôi sùng sục, vì vậy mắt cũng không nhắm lại được nữa. Định bụng sẽ xuống lục tủ lạnh tìm đồ ăn, thì lại thấy tỉ lạnh trống trơn, đúng nghĩa tớ cái chai nước lọc cũng không còn. Cậu dự định ăn mì thì đến mì gói cũng không còn. Cậu lẳng lặng thở dài, thầm nghĩ:

"Lại hết đồ ăn nữa rồi. Thôi, tắm rửa rồi đi mua mì ở cửa hàng tiện lợi vậy."

Lam Hạ bước tới phòng tắm, lười biếng cởi từng cái nút áo sơ mi, lộ ra làn da trắng mịn màng cùng xương quai xanh và thân hình gầy gò vì thiếu chất. Hơi nước bốc ra như sương mù nửa ẩn nửa hiện nhưng cũng chẳng thể che đi đôi mắt phượng lấp lánh giữa thiên thu, tựa mặt hồ không chút gợn sóng.

Con người ấy đẹp đẽ, trong trẻo như bông sen, nước nóng từ vòi sen rơi xuống tựa hồ đang gột rửa hết bụi bẩn của trần thế cho người. Một nam nhân đẹp đến mức khiến nam giới phải thèm khát, nữ giới phải ghen tỵ cũng không khỏi đắm đuối lại bị chà đạp không thương tiếc trong vũng sình lầy dơ bẩn của trần thế.

Người ta cũng thường hay nói: "Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là hoạ" hay "Hồng nhan thì bạc mệnh". Vậy liệu, đường tình duyên sẽ trải đầy sóng gió hay hoa hồng? Không ai biết được hết, chỉ có thể nói, con người của tương lai chính là đáp án cho hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.