- Tống Nặc? À, phải gọi cậu là Dư Nghiêm chứ nhỉ?
Hắn vuốt ngược mái tóc ra đằng sau rồi nhìn cô.
- Nhớ lại rồi à?
- Vừa mới thôi.
- Lên xe đi.
Khi Châu Thanh đã yên vị trên ghế phó lái, bánh xe cũng bắt đầu lăn bánh.
- Sao cậu lại ở đây?
- Tôi thấy xe cấp cứu đưa chị đi, rồi lảng vảng quanh đây thám thính xem cô cảnh sát tôi quen còn sống không.
- Cậu biết tôi không hỏi cái này.
Hắn nhướng mày liếc qua cô, vừa phì vười vừa nói:
- Rồi rồi, tôi sẽ nói. Chị đừng nhìn tôi với ánh mắt như đang tra khảo tội phạm như thế, rất dọa người.
Dư Nghiêm bắt đầu kể lại.
- Tôi nghe người báo lại là chị mất tích. Bên cảnh sát cũng tìm đấy mà có thấy đâu. Sau đó bên tôi biết chị được một người đàn ông nhận về. Tôi đến xem thử chị thế nào.
- Cậu có tâm gớm nhỉ. – Cô gật gù dè bỉu.
- Còn phải nói. Thế giờ chị tính làm sao?
Châu Thanh dựa mình vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt thở dài:
- Còn sao được nữa. Về làm cảnh sát thôi, tổ 3 còn đang đợi tôi về.
Dư Nghiêm vẻ mặt rất hài lòng.
- Thế chồng chị thì sao?
Ánh mắt Châu Thanh dời đến tấm kính bên cạnh.
Phố xá hôm nay vắng vẻ lạ thường. Có lẽ vì trời vừa mưa, hay cũng có thể vì lòng cô đang trống trải.
Ngây một lúc, cô đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522142/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.