Châu Thanh còn chưa kịp nghĩ xong, đã có một vòng tay lớn ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô vào lòng.
“Châu Thanh.”
Lục Hoài Nam ôm chầm lấy Châu Thanh, chặt hơn, chặt hơn nữa, để thỏa nỗi nhớ mong mà một tháng nay anh phải chịu đựng.
Cô cảm thấy trái tim chú đang đập rất nhanh, mang theo hơi thở phập phồng đang áp sát vào cô.
Chú đang run.
Châu Thanh bị lực đạo siết ngày một mạnh làm bừng tỉnh.
“Chú gì ơi, tôi..không thở được.”
Lục Hoài Nam từ từ buông lỏng cô. Một nắm chặt lấy tay Châu Thanh, một ôm trọn lấy bên má đã bớt đi chút thịt của cô:
“Châu Thanh, cả tháng nay em đã ở đâu vậy? Anh rất nhớ em.”
Giọng chú hơi trầm, nhưng vẫn ấm áp như ngày trước.
Đợi chút, hình như chú gầy đi rồi. Có phải chú không lo ăn uống đầy đủ, đúng không?
Châu Thanh bị ánh mắt đen láy của chú làm tay chân như mềm nhũn, còn suýt nữa thì thốt ra câu: “Em cũng nhớ chú.”
May quá! Cô kịp tỉnh.
“Này chú, hình như chú nhận nhầm người rồi.”
“Anh không nhận nhầm.” – Lục Hoài Nam đột ngột cắt ngang lời Châu Thanh.
Lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của anh làm Châu Thanh cứng họng, tim cô cũng đập nhanh hơn.
Đây…là cảm giác của đứa trẻ bị người lớn bắt gặp sau khi bỏ trốn đi chơi sao?
Ờm…chắc vậy.
Cô hít một hơi thật sâu trấn an bản thân.
“Em đừng hít nữa. Mỗi lần em cần bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522134/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.