Châu Thanh hả hê nhìn ông anh đang chuyên tâm lái xe, bịt miệng được đầu mối, tạm thời an toàn.
Chiều đến, Châu Thanh tan làm sớm. Định qua chợ mua thêm chút rau củ nhưng nhớ trong nhà vẫn còn nhiều đồ ăn nên lại thôi.
“Em về rồi à.”
“Ừm.”
Châu Thanh vừa tháo giày xong, nhìn thấy Lục Hoài Nam đang rửa rau nấu cơm liền bước lại, cầm khăn lau sạch tay cho anh.
“Ai cho động nước? Ra ngoài.”
“Anh không sao mà.”
“Không cãi.”
Dưới tác dụng của thuốc, Lục Hoài Nam nhanh chóng khỏi bệnh. Vừa chuẩn bị nấu cơm tối cho cô thì bị ngăn, đành ngồi xuống ghế ăn, chống cằm ngắm cô nàng vào bếp.
“Em học nấu ăn từ bao giờ thế?”
“Từ tiểu học.”
“Sớm vậy à?”
Châu Thanh chuyên tâm rửa rau nhưng vẫn không quên trả lời anh.
“Ừm. Ba đi biển, mẹ ra đồng, tôi ở nhà nấu cơm đợi họ về ăn.”
Lục Hoài Nam cảm thấy mình vừa nhắc đến chuyện không vui nên không hỏi nữa.
Châu Thanh không suy nghĩ nhiều, theo mạch chuyện mà vừa nấu vừa kể cho anh nghe.
“Ba tôi đi biển, mẹ tôi làm nông, họ không giàu có nhưng làm ăn cũng xem như khấm khá nhất làng.”
“À, là nhì mới đúng, sau nhà Mộ Từ An.”
Châu Thanh vừa cười vừa nhớ lại chuyện thuở nhỏ.
“Ngày xưa tôi học giỏi lắm, ba hay cõng tôi đi khoe khắp xóm, làm tôi ngại quá trời.”
“Anh ở thành phố chắc không biết. Tết quê tôi vui cực, nhà nào cũng một nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522113/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.